The Christmas Roses
Bobby was getting cold sitting out in his back yard in the snow. Bobby didn't wear boots; he didn't like them and anyway he didn't own any. The thin sneakers he wore had a few holes in them, and they did a poor job of keeping out the cold. Bobby had been in his backyard for about an hour already. And, try as he might, he could not come up with an idea for his mother's Christmas gift. He shook his head as he thought, "This is useless, even if I do come up with an idea, I don't have any money to spend."
Ever since his father had passed away three years ago, the family of five had struggled. It wasn't because his mother didn't care, or try-- there just never seemed to be enough. She worked nights at the hospital, but the small wage that she was earning could only be stretched so far. But what the family lacked in money and material things, they more than made up for in love and family unity.
Bobby had two older and one younger sister, who ran the household in their mother's absence. All three of his sisters had already made beautiful gifts for their mother. Somehow it just wasn't fair. Here it was Christmas Eve already, and he had nothing. Wiping a tear from his eye, Bobby kicked the snow and started to walk down to the street where the shops and stores were. It wasn't easy being six without a father, especially when he needed a man to talk to. Bobby walked from shop to shop, looking into each decorated window. Everything seemed so beautiful and so out of reach.
It was starting to get dark, and Bobby reluctantly turned to walk home when suddenly his eyes caught the glimmer of the setting sun's rays reflecting off of something along the curb. He reached down and discovered a shiny dime. Never before has anyone felt so wealthy as Bobby felt at that moment. As he held his new found treasure, a warmth spread throughout his entire body and he walked into the first store he saw. His excitement quickly turned cold when sales person after salesperson told him that he could not buy anything with only a dime.
Just at that moment, he saw a flower shop and went inside to wait in line. When the shop owner asked if he could help him, Bobby presented the dime and asked if he could buy one flower for his mother's Christmas gift. The shop owner looked at Bobby and his ten cent offering. Then he put his hand on Bobby's shoulder and said to him, "You just wait here and I'll see what I can do for you." As Bobby waited, he looked at the beautiful flowers and even though he was a boy, he could see why mothers and girls liked flowers.
The sound of the door closing as the last customer left jolted Bobby back to reality. All alone in the shop, Bobby began to feel alone and afraid. Suddenly the shop owner came out and moved to the counter. There, before Bobby's eyes, lay twelve long stem, red roses, with leaves of green and tiny white flowers all tied together with a big silver bow. Bobby's heart sank as the owner picked them up and placed them gently into a long white box.
"That will be ten cents young man," the shop owner said reaching out his hand for the dime. Slowly, Bobby moved his hand to give the man his dime. Could this be true? No one else would give him a thing for his dime! Sensing the boy's reluctance, the shop owner added, "I just happened to have some roses on sale for ten cents a dozen. Would you like them?" This time Bobby did not hesitate, and when the man placed the long box into his hands, he knew it was true. Walking out the door that the owner was holding for Bobby, he heard the shop keeper say, "Merry Christmas, son."
As he returned inside, the shop keeper's wife walked out. "Who were you talking to back there, and where are the roses you were fixing?" Staring out the window, and blinking the tears from his own eyes, he replied, "A strange thing happened to me this morning. While I was setting up things to open the shop, I thought I heard a voice telling me to set aside a dozen of my best roses for a special gift. I wasn't sure at the time whether I had lost my mind or what, but I set them aside anyway. Then just a few minutes ago, a little boy came into the shop and wanted to buy a flower for his mother with one small dime.
When I looked at him, I saw myself, many years ago. I too was a poor boy with nothing to buy my mother a Christmas gift. A bearded man, whom I never knew, stopped me on the street and told me that he wanted to give me ten dollars. When I saw that little boy tonight, I knew who that voice was, and I put together a dozen of my very best roses."
The shop owner and his wife hugged each other tightly, and as they stepped out into the bitter cold air, they somehow didn't feel cold at all. |
Hoa hồng trong đêm giáng sinh
Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm. Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi. Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.
Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.
Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!
Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.
Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.
Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.
“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.
Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.
Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.
Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.
Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.
Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong. “Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.
Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.
Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…
Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”
Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ. |
|
|
No comments:
Post a Comment