Showing posts with label STORY-TRUYỆN. Show all posts
Showing posts with label STORY-TRUYỆN. Show all posts

Wednesday, December 14, 2011

Mười điều răn của cún.


Mười điều răn của cún
1. Cuộc đời của tôi chỉ kéo dài chừng 10 đến 15 năm. Nếu bạn bỏ rơi tôi sẽ khiến tôi rất đau lòng. Xin hãy nhớ điều đó khi bạn quyết định mua tôi.
2. Xin hãy cho tôi thời gian để hiểu bạn muốn tôi như thế nào.
3. Xin hãy tin tưởng tôi. Đó là điều thiết yếu để tôi cư xử đúng mực.
4. Đừng tỏ ra giận dữ với tôi quá lâu và đừng trừng phạt tôi bằng cách nhốt tôi lại. Bạn có công việc, có những thứ để giải trí, có bạn bè. Tôi thì chỉ có mình bạn.
5. Thỉnh thoảng xin hãy trò chuyện cùng tôi. Dù tôi không hiểu lời bạn nói, tôi vẫn hiểu giọng nói của bạn khi bạn nói chuyện với tôi.
6. Xin hãy hiểu rằng dù bạn đối xử với tôi thế nào đi nữa, thì tôi cũng sẽ luôn ghi nhớ điều đó.
7. Trước khi đánh tôi, xin bạn nhớ rằng những chiếc răng sắc nhọn của tôi có thể cắn nát tay bạn, nhưng tôi không làm vậy.
8. Trước khi bạn la mắng rằng tôi không nghe lời, cứng đầu hay lười nhác, xin bạn hãy tự ngẫm xem liệu có điều gì khiến tôi khó chịu chăng. Có lẽ, tôi đã ăn nhầm thứ gì đó, tôi bị say nắng hoặc tim tôi đã yếu đi do tuổi tác.
9. Xin hãy chăm sóc tôi lúc tôi già yếu. Bạn cũng sẽ có lúc già yếu mà.
10. Xin hãy luôn bên tôi trong những chuyến đi khó khăn. Xin bạn đừng bao giờ nói rằng: “Tôi không dám chứng kiến điều đó”, “Hãy để chuyện đó xẩy ra khi tôi vắng mặt”. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với tôi nếu bạn có ở đó.
XIN HÃY NHỚ RẰNG TÔI YÊU BẠN.

translated by le.na1031@gmail.com

Tuesday, December 13, 2011

Letter to my daughter (in the wake of senseless tragedy)Thư mẹ gửi con gái (viết cho con khi nghe một chuyện bi kịch vô nghĩa)


Letter to my daughter (in the wake of senseless tragedy)

Thư mẹ gửi con gái (viết cho con khi nghe một chuyện bi kịch vô nghĩa)

Hello my girl,

I wanted to say hi and tell you how much I miss you and that I hope your classes are going well and that you are having fun too.

Chào con gái yêu quý!

Mẹ muốn nói lời chào con và nói cho con biết mẹ nhớ con biết nhường nào, mẹ hy vọng con của mẹ học hành tiến bộ và còn phải vui chơi nữa.

But I also have to have a mommy moment - bear with me here. I won't take long, and I won't be saying anything I have already said in one form or another, but it is important.

Nhưng mẹ cũng phải có những lúc dạy bảo con như một người mẹ đối với con gái mình chứ – cố mà chịu nghe mẹ nói đây nhé. Mẹ sẽ không dông dài đâu, và mẹ sẽ không đề cập tới bất cứ điều gì mẹ đã từng nói với con lúc này hay lúc khác, và điều mẹ sắp nói đây là điều quan trọng con ạ.

You may or may not have heard about the NJ college student who killed himself last week because his room-mate had posted videotape of him having sex with another guy. A terrible, senseless tragedy.

Con có thể đã nghe hoặc chưa nghe nói về cậu sinh viên trường đại học NJ - đã tự sát tuần trước vì người bạn cùng phòng của cậu ấy đã đưa lên mạng một video clip quay cảnh cậu ấy quan hệ tình dục với một chàng trai khác. Một bi kịch khủng khiếp và vô nghĩa.

My mommy job requires that I remind you of two essential things:

Với vai trò của một người mẹ, mẹ phải nhắc nhở con hai điều cốt yếu sau:

One:

Nothing ruins your life forever. NOTHING.

Two:

Nothing ruins your life forever. NOTHING.

Một:

Không có gì làm hỏng cuộc sống của con mãi mãi. KHÔNG CÓ GÌ.

Hai:

Không có gì làm hỏng cuộc sống của con mãi mãi. KHÔNG CÓ GÌ.

If that young man had only waited a couple of weeks nobody would have cared - he'd have gotten past it. People have short memories - life would have gotten better, much better. His parents and friends? They loved him prior to the tape- they would have loved him afterward too. A few awkward moments and then life goes on.

Giá mà chàng trai trẻ đó chờ đợi chỉ một hai tuần thì sự thể đã khác hẳn sẽ không còn ai quan tâm tới chuyện đó nữa đâu – và cậu ta hẳn sẽ vượt qua nó. Con người vốn mau quên cơ mà – cuộc sống của cậu ấy lẽ ra sẽ tốt hơn, tốt hơn nhiều. Bố mẹ và bạn bè cậu ấy thì sao? Họ yêu cậu ấy trước khi xem cuộn băng và họ vẫn sẽ yêu cậu ấy sau đó nữa. Một vài khoảnh khắc khủng khiếp mà thôi, rồi sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

But when you are young you don't know that even the awkward moments are fleeting. On this, you just have to trust the old people. Remember when you were really small and cried and cried over something? Well, it didn't last. That's kind of what it's like - awful things happen, you feel like there's a rock in the pit of your stomach, somehow time goes by and it gets better. I promise you, it ALWAYS gets better.

Nhưng khi con còn trẻ con cứ nghĩ làm sao những khoảnh khắc khủng khiếp ấy có thể trôi qua nhanh được. Về điều này, con phải tin cậy những người lớn tuổi. Khi con còn rất nhỏ, con cứ khóc hoài khóc mãi về một chuyện gì đó? Nhưng chuyện đó có kéo dài đâu. Thường thì như thế này – chuyện khủng khiếp xảy ra, rồi con cảm thấy như có một tảng đá nặng trĩu trong lòng con. Nhưng rồi thời gian sẽ trôi qua và mọi việc trở nên tốt đẹp hơn. Mẹ hứa với con, mọi việc sẽ luôn luôn trở nên tốt đẹp hơn.

The students, a girl and boy, who were involved in the taping and posting -- they are being charged with bias crime, invasion of privacy and possibly other things. Their college life is over. They will have to live with this death the rest of their lives-- and their families are devastated. What they did was so wrong- but also so kid-stupid. Not to mention mean. And so their lives will be different forever- but even so- their families will love them and they will have time enough to hopefully live in such a way as to make meaning from their mistake.

Hai sinh viên, một nữ một nam, tham gia vào việc ghi hình và tung lên mạng - đã bị buộc tội, xâm phạm đời tư và có thể các vụ việc khác nữa. Họ sẽ phải chấm dứt việc học đại học. Phần đời còn lại của họ sẽ phải sống chung với bi kịch trên và gia đình họ cũng sẽ đau khổ và suy sụp. Những gì họ đã làm là vô cùng sai trái, ngốc nghếch như trẻ con. Nếu không muốn nói là ti tiện. Và cuộc đời họ sẽ thay đổi mãi mãi nhưng gia đình họ vẫn yêu thương họ và cho họ có đủ thời gian sửa chữa những sai lầm của mình và sống có ý nghĩa hơn.

So, my beautiful girl, never, ever think something is unfixable. NOTHING you do will ever keep us from loving you. NOTHING you do could be so awful you can't get past it.

Vậy nên, con gái xinh đẹp của mẹ ơi, chớ bao giờ nghĩ rằng có điều gì không thể sửa chữa được. Không có điều gì con làm mà khiến cho mẹ không yêu thương con nữa. Không có điều gì kinh khủng mà con không thể vượt qua.

Finally, don't be mean. Don't let other people be mean.

Cuối cùng, Đừng xử tệ với ai. Và cũng đừng để người khác xử tệ.

Stand up for the underdog, protect those who aren't as smart or confident or easygoing as yourself.

Hãy đứng lên vì những kẻ yếu thế, hãy bảo vệ những người thông minh, tự tin, cởi mở như bảo vệ chính con.

Treat people's feelings like fragile little puppies- if you play with them- be gentle.

Hãy nâng niu tình cảm của mọi người giống như những chú cún con nhỏ bé yếu ớt của con, khi con chơi với chúng, hãy hết sức dịu dàng.

I love you so much and I know you really don't need me to tell you this stuff.... but it's my job.

Love and hugs,

Mommy

Mẹ yêu con rất nhiều và mẹ biết con thực sự không cần nghe mẹ nói cho con nghe cái chuyện vớ vẩn này.... Nhưng đây là việc của mẹ phải làm cơ mà.

Gởi con tình yêu và những cái ôm hôn của mẹ,

Mẹ của con




Chuyển ngữ Nguyễn Quang


Monday, December 12, 2011

The Christmas Roses-Hoa hồng trong đêm giáng sinh.



The Christmas Roses

Bobby was getting cold sitting out in his back yard in the snow. Bobby didn't wear boots; he didn't like them and anyway he didn't own any. The thin sneakers he wore had a few holes in them, and they did a poor job of keeping out the cold. Bobby had been in his backyard for about an hour already. And, try as he might, he could not come up with an idea for his mother's Christmas gift. He shook his head as he thought, "This is useless, even if I do come up with an idea, I don't have any money to spend."

Ever since his father had passed away three years ago, the family of five had struggled. It wasn't because his mother didn't care, or try-- there just never seemed to be enough. She worked nights at the hospital, but the small wage that she was earning could only be stretched so far. But what the family lacked in money and material things, they more than made up for in love and family unity.

Bobby had two older and one younger sister, who ran the household in their mother's absence. All three of his sisters had already made beautiful gifts for their mother. Somehow it just wasn't fair. Here it was Christmas Eve already, and he had nothing. Wiping a tear from his eye, Bobby kicked the snow and started to walk down to the street where the shops and stores were. It wasn't easy being six without a father, especially when he needed a man to talk to. Bobby walked from shop to shop, looking into each decorated window. Everything seemed so beautiful and so out of reach.

It was starting to get dark, and Bobby reluctantly turned to walk home when suddenly his eyes caught the glimmer of the setting sun's rays reflecting off of something along the curb. He reached down and discovered a shiny dime. Never before has anyone felt so wealthy as Bobby felt at that moment. As he held his new found treasure, a warmth spread throughout his entire body and he walked into the first store he saw. His excitement quickly turned cold when sales person after salesperson told him that he could not buy anything with only a dime.

Just at that moment, he saw a flower shop and went inside to wait in line. When the shop owner asked if he could help him, Bobby presented the dime and asked if he could buy one flower for his mother's Christmas gift. The shop owner looked at Bobby and his ten cent offering. Then he put his hand on Bobby's shoulder and said to him, "You just wait here and I'll see what I can do for you." As Bobby waited, he looked at the beautiful flowers and even though he was a boy, he could see why mothers and girls liked flowers.

The sound of the door closing as the last customer left jolted Bobby back to reality. All alone in the shop, Bobby began to feel alone and afraid. Suddenly the shop owner came out and moved to the counter. There, before Bobby's eyes, lay twelve long stem, red roses, with leaves of green and tiny white flowers all tied together with a big silver bow. Bobby's heart sank as the owner picked them up and placed them gently into a long white box.

"That will be ten cents young man," the shop owner said reaching out his hand for the dime. Slowly, Bobby moved his hand to give the man his dime. Could this be true? No one else would give him a thing for his dime! Sensing the boy's reluctance, the shop owner added, "I just happened to have some roses on sale for ten cents a dozen. Would you like them?" This time Bobby did not hesitate, and when the man placed the long box into his hands, he knew it was true. Walking out the door that the owner was holding for Bobby, he heard the shop keeper say, "Merry Christmas, son."

As he returned inside, the shop keeper's wife walked out. "Who were you talking to back there, and where are the roses you were fixing?" Staring out the window, and blinking the tears from his own eyes, he replied, "A strange thing happened to me this morning. While I was setting up things to open the shop, I thought I heard a voice telling me to set aside a dozen of my best roses for a special gift. I wasn't sure at the time whether I had lost my mind or what, but I set them aside anyway. Then just a few minutes ago, a little boy came into the shop and wanted to buy a flower for his mother with one small dime.

When I looked at him, I saw myself, many years ago. I too was a poor boy with nothing to buy my mother a Christmas gift. A bearded man, whom I never knew, stopped me on the street and told me that he wanted to give me ten dollars. When I saw that little boy tonight, I knew who that voice was, and I put together a dozen of my very best roses."

The shop owner and his wife hugged each other tightly, and as they stepped out into the bitter cold air, they somehow didn't feel cold at all.

Hoa hồng trong đêm giáng sinh

Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.

Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.

Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.

Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!

Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.

Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.

Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.

“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.

Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.

Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.

Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.

Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.

Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.

“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.

Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.

Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…

Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”

Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.




The Christmas Invitation-Lời mời giáng sinh




The Christmas Invitation

Lời mời giáng sinh

It was the biggest event of the year in the little town of Cornwall – the annual Christmas pageant, starring many of the people of the town. When it came time for casting the various parts, every parent wanted their son or daughter to be included.

Đêm Giáng sinh luôn là đêm được mong đợi nhất ở thị trấn nhỏ Cornwall. Đó là vì năm nào, mọi người cũng tổ chức một đêm hội Giáng sinh và một màn hoạt cảnh của trẻ em khắp thị trấn về câu chuyện nguồn gốc Giáng sinh. Đối với bọn trẻ thì đây là một màn trình diễn lớn và đứa nhóc nào cũng muốn có một vai.

On audition day, it didn’t take long to match every part with just the right person. But then there was Harold. The little guy really wanted a part. But because of his suffering with Down’s Syndrome, the directors kept passing him over. But Harold just kept popping up again, asking for a part.

Chính vì thế nên với Harold là cả một vấn đề. Harold nhất định cũng muốn góp mặt, nhưng nó là một cậu bé rất đơn giản, hay nói thật hơn, Harold chậm chạp và hơi kém phát triển trí tuệ. Những người dựng hoạt cảnh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan - họ biết Harold sẽ rất buồn nếu không được phân vai, vì đây là năm đầu tiên cậu bé đủ tuổi tham gia; nhưng họ cũng sợ rằng Harold sẽ làm tan nát khoảnh khắc tuyệt diệu nhất trong năm của cả thị trấn.

Finally, the directors gave in and gave him what they judged to be a no-risk part – the innkeeper who comes to the door and tells Mary and Joseph the inn is full. It was a part with only one simple line. Little did they know that the stage had been set for the most memorable Christmas pageant they had ever seen.

Cuối cùng, vì Harold năn nỉ ghê quá, họ quyết định cho Harold đóng vai người chủ quán trọ. Vai này sẽ chỉ có một hành động mở cửa và một câu thoại: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Mọi người đều cho rằng một câu đó sẽ chẳng làm ảnh hưởng gì đến hoạt cảnh Giáng sinh cả.

The night of the pageant, you had to get there early just to get a seat. Backstage, the shepherds were putting on their bathrobes, the angels were adjusting their haloes, and everyone was reviewing their lines. The directors were going over Harold’s line with him one more time – “Remember, Harold – ‘I’m sorry, we have no room.’” Slowly, but surely, Harold repeated his line.

Quảng trường lớn của thành phố đông nghẹt người vào đêm Giáng sinh. Sân khấu rất hoành tráng, có vẽ và dựng nhiều hình ảnh, bao gồm cả cánh cửa nhà trọ của Harold. Trước giờ diễn, phía sau sân khấu, chú đạo diễn lo lắng lại gần Harold: "Nào Harold, bây giờ cháu phải nhớ nhé! Khi bạn John lại gần và nói: "Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?" thì cháu sẽ nói...? Cháu sẽ nói gì nào?"

The men of the church had built a set that portrayed Bethlehem in the background, a manger on the right, and the inn on the left. As Act One neared its end, a weary Mary and Joseph trudged up to the inn door, desperately looking for shelter. Joseph knocked on the inn door. Nothing happened. Backstage the front rows could hear the director whispering, “Now, Harold!” The set began to shake as Harold struggled to get the inn door open. Then, standing there in his bathrobe, Harold listened as Joseph begged for a room for his pregnant wife.

Hơi ngập ngừng, rồi Harold cũng đáp: "Cháu sẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Chú đạo diễn gật đầu nhẹ nhõm. Hoạt cảnh diễn ra như mong đợi, với những cô bé mặc váy thiên thần múa hát và được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Cuối cùng, đến vai của bé John cùng một bạn nữ. Họ gõ cửa "nhà trọ". Phía sau sân khấu, chú đạo diễn vội vã nhắc Harold mở cửa. Và xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới: cánh cửa bị kẹt! Tất cả mọi người im lặng chờ đợi. Harold ra sức đẩy cánh cửa. Cuối cùng, dùng hết sức mình, Harold cũng đẩy được cánh cửa ra, và bé John hỏi:

- Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?

Harold said nothing. Again, the backstage whisper - “I’m sorry, we have no room.” Another long pause. Finally, Harold struggled through his line – “I’m sorry . . . we have no room.” Then he slowly closed the door. It was as Mary and Joseph began to turn away that totally unforgettable moment came – the one no one would ever forget. Suddenly, the set started to shake again as Harold again struggled to get the door open. Before the stunned director could get to him, Harold opened the door and ran after the departing Mary and Joseph. And loud enough for people in the basement to hear, Harold shouted - “Wait! Wait! You can stay in MY room!”

Harold sững người lại.

Từ phía sau sân khấu lại vọng lên tiếng nhắc khá to của chú đạo diễn: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi".

Harold lắp bắp: "Xin lỗi... chúng tôi hết chỗ rồi".

Và thêm một tiếng nhắc nữa, Harold lại lấy hết sức đóng cửa lại.

Chú đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Thế là hết vai diễn của Harold và không ai còn phải căng như dây đàn mà hồi hộp nữa.

Nhưng ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng như đã "an bài" thì chợt "cánh cửa nhà trọ" rung lên thêm một lần nữa, rồi... mở bật ra! Harold quay lại sân khấu! Và rồi, trong một khoảnh khắc mà chưa ai kịp biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn sẽ không thể quên được, Harold chạy vụt theo bé John, kêu to hết sức có thể: "Đợi đã! Đợi đã! Các bạn có thể nghỉ trong phòng của tớ!".

Little Harold understood exactly what Christmas really means. Luke 2:7, our word for today from the Word of God, says, “There was no room for them in the inn.” But Harold understood that when the Son of God is at your door, you have to make room for Him. Which is something you may have never done. You’ve done Christian things, gone to Christian meetings, believed Christian beliefs, developed a Christian image – but you’ve never really opened the door of your heart to the Savior who died for you. Why not make room for Him today?

Dường như Harold bé nhỏ hiểu ý nghĩa thật sự của Giáng sinh. Làm sao bạn lại không giúp đỡ một người khác khi bạn có thể? Harold đã không chỉ mở cánh cửa để giúp đỡ. Ai có thể trách được Harold khi cậu suýt quên lời thoại nhưng lại luôn nhớ mở cửa trái tim của mình.

Sunday, November 27, 2011

A Rose for Emily - Bông Hồng Cho Emily - William Faulkner




A Rose for Emily

William Faulkner

Bông Hồng Cho Emily

William Faulkner


I

When Miss Emily Grierson died, our whole town went to her funeral: the men through a sort of respectful affection for a fallen monument, the women mostly out of curiosity to see the inside of her house, which no one save an old man-servant—a combined gardener and cook—had seen in at least ten years.

1

Khi cô Emily Grierson chết, cả tỉnh chúng tôi đi dự đám tang; đàn ông thì vì lòng quí mến một thứ gì cổ kính đã sụp đổ; còn đàn bà thì hầu hết là vì tính hiếu kì muốn dòm ngó phía trong nhà cô, ít ra cũng đã mười năm không ai được đặt chân tới, trừ ông lão bộc vừa là người đầu bếp, vừa là người làm vườn.


It was a big, squarish frame house that had once been white, decorated with cupolas and spires and scrolled balconies in the heavily lightsome style of the seventies, set on what had once been our most select street. But garages and cotton gins had encroached and obliterated even the august names of that neighborhood; only Miss Emily's house was left, lifting its stubborn and coquettish decay above the cotton wagons and the gasoline pumps—an eyesore among eyesores. And now Miss Emily had gone to join the representatives of those august names where they lay in the cedar-bemused cemetery among the ranked and anonymous graves of Union and Confederate soldiers who fell at the battle of Jefferson.

Đây là một toà nhà bằng gỗ to lớn vuông vắn, trước kia đã có lần sơn trắng. Toà nhà đó với đường mái cong, với những chóp nhọn hoắt, với những bao lơn cuốn vòng theo đúng lối kiến trúc thanh kỳ của những năm 70, toạ lạc tại một khu phố sang trọng nhất nước kia. Nhưng rồi thì những nhà sửa xe, những nhà máy cán bông lấn dần và xoá mờ ngay cả những danh hiệu cổ kính của khu phố, chỉ còn trơ lại có nhà cô Emily vẫn ngạo nghễ vươn lên với dáng suy tàn mà đỏng đảnh giữa đám xe goòng chở bông và những trạm sơn băng, đúng là một cảnh trướng mắt giữa những cảnh trướng mắt khác. Và giờ đây, cô Emily đã nối gót theo những đại diện của hai danh hiệu cổ kính ấy vào nằm trong nghĩa trang dưới bóng tùng vi vu, giữa những dãy mồ vô danh của các Hợp chủng miền Bắc và Liên Quân miền Nam đã gục ngã trên chến trường Jefferson.


Alive, Miss Emily had been a tradition, a duty, and a care; a sort of hereditary obligation upon the town, dating from that day in 1894 when Colonel Sartoris, the mayor—he who fathered the edict that no Negro woman should appear on the streets without an apron—remitted her taxes, the dispensation dating from the death of her father on into perpetuity. Not that Miss Emily would have accepted charity. Colonel Sartoris invented an involved tale to the effect that Miss Emily's father had loaned money to the town, which the town, as a matter of business, preferred this way of repaying. Only a man of Colonel Sartoris' generation and thought could have invented it, and only a woman could have believed it.

Lúc sinh thời, cô Emily là một truyền thống, một nghĩa vụ, một lo âu, một thứ đảm phụ thế truyền vào năm 1894 đè nặng lê cả tỉnh kể từ ngày viên đại tá thị trưởng Sartoris, người đã ban hành điều luật cấm các phụ nữa da đen ra phố nếu không quấn tạp dề, đã miễn hẳn mọi khoản thuế cho cô. Việc xá thuế này được tính từ ngày cha cô qua đời, và có hiệu lực vĩnh viễn. Không phải là cô Emily sẽ mang tiếng chịu nhận cứu trợ. Đại tá Sartoris đã bịa ra một câu chuyện loanh quanh là trước đây thân phụ cô Emily đã cho tỉnh vay tiền, và như vậy theo lẽ sòng phẳng thường tình, tỉnh mới tìm cách trả nợ như thế. Chỉ có người thuộc cùng thế hệ và với tầm kiến thức như đại tá Sartoris mới có thể bịa ra câu chuyện tương tự, mà cũng chỉ có phụ nữ mới tin được chuyện đó.


When the next generation, with its more modern ideas, became mayors and aldermen, this arrangement created some little dissatisfaction. On the first of the year they mailed her a tax notice. February came, and there was no reply. They wrote her a formal letter, asking her to call at the sheriff's office at her convenience. A week later the mayor wrote her himself, offering to call or to send his car for her, and received in reply a note on paper of an archaic shape, in a thin, flowing calligraphy in faded ink, to the effect that she no longer went out at all. The tax notice was also enclosed, without comment.

Khi thế hệ sau với tư tưởng mới mẻ hơn lên làm thị trưởng, làm hội viên hàng tỉnh thì việc thu xếp như vậy đã gây ra ít nhiều điều bất bình. Vào ngày đầu năm, họ gửi giấy báo thuế cho cô. Sang tháng hai rồi mà cũng chẳng nhận được hồi âm. Họ bèn gửi tới cô một công văn chính thức yêu cầu cô lúc nào thuận tiện hãy tới văn phòng ông quận trưởng viết giấy đề nghị là sẽ đến nhà cô hoặc là đánh xe tới đón cô. Ông nhận được thư trả lời viết trên một khổ giấy cổ lỗ, tuồng chữ trôi chảy, nhỏ xíu, nét mực mờ mờ. Thư đáp rằng cô sẽ chẳng bao giờ ra khỏi nhà, giấy bào thuế gửi hoàn không một lời giải thích.


They called a special meeting of the Board of Aldermen. A deputation waited upon her, knocked at the door through which no visitor had passed since she ceased giving china-painting lessons eight or ten years earlier. They were admitted by the old Negro into a dim hall from which a stairway mounted into still more shadow. It smelled of dust and disuse—a close, dank smell. The Negro led them into the parlor. It was furnished in heavy, leather-covered furniture. When the Negro opened the blinds of one window, they could see that the leather was cracked; and when they sat down, a faint dust rose sluggishly about their thighs, spinning with slow motes in the single sun-ray. On a tarnished gilt easel before the fireplace stood a crayon portrait of Miss Emily's father.

Họ triệu tập một phiên hội đồng hàng tỉnh bất thường. Một toán đại diện được cử đến nhà cô, họ gõ cửa, cánh cửa đã tám năm hay mười năm nay không một người khách nào lọt qua, kể từ ngày cô thôi không dạy vẽ hình trên đồ sứ nữa. Người lão bộ da đen ra mở cửa, họ vào một hành lang tôi tối, nơi đây có một cầu thang hun hút đưa lên một chỗ còn tối tăm hơn nữa. Thoang thoảng có mùi bụi và mùi mốc, một thứ mùi bưng bít ẩm ướt. Người lão bộ da đen dẫn họ vào phòng khách: đồ đạc chắc nịch, ghế có bọc da. Khi người da đen kéo cái màn ở một cửa sổ ra họ nhìn thấy mặt da ghế đã rạn nứt. Đến lúc họ ngồi xuống thì một đám bụi mỏng uể oải bốc lên quanh đùi họ. Trên một cái giá vẽ mạ véc ni đã xạm màu đặt trước lò sưởi có bức chân dung thân phụ cô Emily vẽ bằng chì than.


They rose when she entered—a small, fat woman in black, with a thin gold chain descending to her waist and vanishing into her belt, leaning on an ebony cane with a tarnished gold head. Her skeleton was small and spare; perhaps that was why what would have been merely plumpness in another was obesity in her. She looked bloated, like a body long submerged in motionless water, and of that pallid hue. Her eyes, lost in the fatty ridges of her face, looked like two small pieces of coal pressed into a lump of dough as they moved from one face to another while the visitors stated their errand.

Họ đứng dậy khi cô Emily vào, người cô thấp và mập bận đồ đen, đeo một dây chuyền mảnh bằng vàng xệ tới bụng buông lẫn vào trong dây lưng. Cô chống một cây gậy gỗ mun có tay cầm bịt vàng đã xạm mày. Cốt cách cô mảnh nhỏ, vì vậy vẻ mập mạp đó với người khác là khoẻ mạnh nhưng với cô chỉ là béo bệu mà thôi. Trông cô trương phù lên như một xác chết lâu ngày ngâm trong vũng nước tù, màu da lờn lợt. Cặp mắt cô chìm lẫn dưới những nếp nhăn bệu mỡ trông tựa hai mẩu than nhận chìm trên tấm bánh bột phồng, cặp mắt đưa đẩy lần lượt ngó vào mặt từng người trong khi họ bày tỏ lý do đến nhà cô





She did not ask them to sit. She just stood in the door and listened quietly until the spokesman came to a stumbling halt. Then they could hear the invisible watch ticking at the end of the gold chain.

Her voice was dry and cold. "I have no taxes in Jefferson. Colonel Sartoris explained it to me. Perhaps one of you can gain access to the city records and satisfy yourselves."

"But we have. We are the city authorities, Miss Emily. Didn't you get a notice from the sheriff, signed by him?"

"I received a paper, yes," Miss Emily said. "Perhaps he considers himself the sheriff… I have no taxes in Jefferson."

"But there is nothing on the books to show that, you see. We must go by the—"

"See Colonel Sartoris. I have no taxes in Jefferson."

"But, Miss Emily—"

"See Colonel Sartoris." (Colonel Sartoris had been dead almost ten years.) "I have no taxes in Jefferson. Tobe!" The Negro appeared. "Show these gentlemen out."

Cô chẳng buồn mời họ ngồi. Cô cứ đứng sững nơi ngưỡng cửa, im lặng nghe cho đến khi một người trong bọn họ dứt lời. Lúc đó họ nghe tích tắc của cái đồng hồ khuất nẻo nơi đầu sợi dây chuyền vàng của cô.

Cô cất giọng khô khan lạnh lẽo:
- Tôi không có thuế má gì phải đóng ở Jefferson cả. Đại tá Sartoris đã giải thích với tôi như vậy. Có lẽ một người trong bọn các ông có thể tới văn khố toà thị chính mà tự tìm hiểu.

- Nhưng mà chúng tôi đã làm việc đó rồi. Chúng tôi là nhân viên toà thị chính mà, thưa cô. Cô không nhận được một giấy báo thuế do ông quận trưởng ký gửi sao?
- Có, tôi có nhận được giấy - cô ta đáp - có lẽ ông ta tự phong là quận trưởng... tôi chẳng có thuế gì mà cần phải đóng ở Jefferson cả.

- Không thấy sổ sách nào ghi như vậy cả, cô hiểu cho chúng tôi phải...
Các ông nên đi mà gặp đại tá Sartoris . Tôi chẳng có thuế má gì ở Jefferson
- Nhưng cô Emily này......
- Hãy đi gặp đại tá Sartiris (Đại tá Sartoris đã qua đời gần mười năm rồi). Tôi chẳng có thể có thuế má gì phải đóng ở đây cả. Chú Tobel! (Người da đen xuất hiện) Dẫn đưòng cho các ông ấy ra.




II

So she vanquished them, horse and foot, just as she had vanquished their fathers thirty years before about the smell. That was two years after her father's death and a short time after her sweetheart—the one we believed would marry her—had deserted her. After her father's death she went out very little; after her sweetheart went away, people hardly saw her at all. A few of the ladies had the temerity to call, but were not received, and the only sign of life about the place was the Negro man—a young man then—going in and out with a market basket.

2

Như vậy là cô đã chế ngự được họ, đúng như cô đã thắng cả những bậc cha chú của họ, ba mươi năm về trước đối với cái mùi hôi thối phát ra tự nhà cô. Vụ này xảy ra hai năm sau khi thân phụ cô mất, ít lâu sau khi người tình của cô bỏ đi nơi khác, một người mà chúng tôi ai cũng nghĩ là sẽ cưới cô làm vợ. Sau khi thân phụ cô mất, ít khi cô ra ngoài; và khi người tình bỏ cô mà ra đi, khó có ai thấy được mặt cô. Có một vài bà táo gan dám liều đến thăm cô, nhưng họ không được cô tiếp, dấu hiệu sinh hoạt duy nhất nơi cô ở là người đàn ông da đen - thuở đó ông ta còn trẻ - cắp làn chợ, đi đi về về.


"Just as if a man—any man—could keep a kitchen properly," the ladies said; so they were not surprised when the smell developed. It was another link between the gross, teeming world and the high and mighty Griersons.

A neighbor, a woman, complained to the mayor, Judge Stevens, eighty years old.

"But what will you have me do about it, madam?" he said.

"Why, send her word to stop it," the woman said. "Isn't there a law?"

"I'm sure that won't be necessary," Judge Stevens said. "It's probably just a snake or a rat that nigger of hers killed in the yard. I'll speak to him about it."

The next day he received two more complaints, one from a man who came in diffident deprecation. "We really must do something about it, Judge. I'd be the last one in the world to bother Miss Emily, but we've got to do something." That night the Board of Aldermen met—three graybeards and one younger man, a member of the rising generation.

- " Bất kỳ một người dàn ông nào trông nom bếp nước đều như thế cả!" . Các bà tán với nhau như vậy, nên chẳng ai ngạc nhiên khi có mùi hôi thối phát ra, thế là có một mối liên quan mới giữa đám người đông đảo, thô kệch với giòng họ Grierson cao cả và hiển hách.

Một bà láng giềng của cô tìm đến phàn nàn với ông thị trưởng là vị thẩm phán tám mươi tuổi Stevens.

- Bà bảo tôi làm thế nào bây giờ? - Ông thị trưởng hỏi.

- Khó gì, ông thị trưởng cứ việc ra lệnh bắt phải chặn đứng cái đó lại. Không còn luật pháp gì nữa sao?

- Tôi chắc là chẳng cần đến như thế - Ông thẩm phán nói - hẳn đây chỉ là con rắn hay con chuột mà anh chàng da đen đập chết ở trong sân nhà mà thôi. Để tôi bảo hắn.
Hôm sau lại có hai người đến kêu ca nữa. Một người đàn ông đã tới rụt rè đưa ra lời khẩn cầu.

- Đã đến lúc bắt buộc phải làm một cái gì, ông thẩm phán ạ. Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải tính đến chuyện quấy rầy cô Emily, nhưng quả thật đã đến lúc chúng ta phải làm một cái gì.

Tối hôm ấy, hội đồng thành phố họp: ba người đứng tuổi và một thanh niên, một nhân vật của thế hệ đang lên.


"It's simple enough," he said. "Send her word to have her place cleaned up. Give her a certain time to do it in, and if she don't . . ."

"Dammit, sir," Judge Stevens said, "will you accuse a lady to her face of smelling bad?"

So the next night, after midnight, four men crossed Miss Emily's lawn and slunk about the house like burglars, sniffing along the base of the brickwork and at the cellar openings while one of them performed a regular sowing motion with his hand out of a sack slung from his shoulder. They broke open the cellar door and sprinkled lime there, and in all the outbuildings. As they recrossed the lawn, a window that had been dark was lighted and Miss Emily sat in it, the light behind her, and her upright torso motionless as that of an idol. They crept quietly across the lawn and into the shadow of the locusts that lined the street. After a week or two the smell went away.

- Giản dị lắm - chàng thanh niên nói - bảo cô phải tẩy uế nhà cửa. Hạn cho cô một thời gian, nếu không thì...

- Trời đất, thưa ông bạn - lời ông thẩm phán Stevens - liệu ông có thể sỗ sàng nói thẳng vào mặt một phụ nữ rằng người bà ta hôi hám sao?

Thế rồi đêm hôm sau vào lúc quá nửa đêm, bốn người đàn ông băng qua sân cỏ nhà cô Emily, lén vào như bọn ăn trộm, họ đánh hơi dọc cái hầm nhà xây gạch, theo những cửa thông hơi phía trên hầm, đồng thời một người thọc tay vào bao tải đeo trên lưng, rồi vung tay ra đều đặn hệt như người gieo mạ. Họ đẩy cửa hầm, đi vào trong, rắc vôi bột, rắc cả những gian nhà phụ bên ngoài. Khi họ trở ra, cũng lại băng qua sân cỏ, thì thấy một khung cửa sổ lúc trước tối, bây giờ có ánh sáng, và họ thấy cô Emily ngồi đó trước ánh dèn, cô ngồi thẳng im lìm như một pho tượng. Họ lặng lẽ bò qua sân cỏ, lẩn vào bóng những hàng cây dạ hợp trồng dọc theo hè phố. Một hai tuần sau thì mùi hôi thối không còn.


That was when people had begun to feel really sorry for her. People in our town, remembering how old lady Wyatt, her great-aunt, had gone completely crazy at last, believed that the Griersons held themselves a little too high for what they really were. None of the young men were quite good enough for Miss Emily and such. We had long thought of them as a tableau; Miss Emily a slender figure in white in the background, her father a spraddled silhouette in the foreground, his back to her and clutching a horsewhip, the two of them framed by the back-flung front door. So when she got to be thirty and was still single, we were not pleased exactly, but vindicated; even with insanity in the family she wouldn't have turned down all of her chances if they had really materialized.

Chừng đó mọi người mới thấy thương hại cô. Dân trong tỉnh lại nhớ đến bà cụ Wyatt, bà cô của cô ta, sau cùng đã thực sự phát điên vì nhận ra là giòng họ Grierson đã tự đề cao hơi quá lố. Không một chàng trai tráng nào khả dĩ có thể xứng hợp với cô Emily. Chúng tôi thường hình dung những nhân vật trong dòng họ cô như những hình trên một bức ảnh - phía trong cùng là cô Emily mặc đồ trắng, dáng mảnh mai, phía trước là cha cô, xây lưng lại phía cô, hai chân dang ra, tay lăm lăm chiếc roi ngự, cả hai nổi bật trong khung cửa mặt tiền. Vì vậy khi cô vừa ba chục tuổi xuân mà vẫn chưa chồng, chúng tôi đúng ra nào có sung sướng gì, nhưng cũng cảm thấy được hả giận. Ngay cả khi có chứng điên trong gia đình, cô cũng chẳng bỏ lỡ tất cả những cơ hội may mắn nếu quả những cơ hội đó có đến thật.


When her father died, it got about that the house was all that was left to her; and in a way, people were glad. At last they could pity Miss Emily. Being left alone, and a pauper, she had become humanized. Now she too would know the old thrill and the old despair of a penny more or less.

Khi thân phụ cô qua đời, người ta đồn rằng tất cả của cải để lại cho cô chỉ còn căn nhà đó, dân chúng về một phương diện nào đó có vẻ bằng lòng. Bây giờ thì họ có thể rủ lòng thương hại cuộc đời cô được rồi. Bị bỏ lại trong cô độc và nghèo nàn lúc ấy cô mới thấm thía nhân tình, lúc ấy cô mới hiểu thế nào là niềm vui hoặc nỗi buồn của một đồng xu kiếm được hoặc mất đi.





The day after his death all the ladies prepared to call at the house and offer condolence and aid, as is our custom. Miss Emily met them at the door, dressed as usual and with no trace of grief on her face. She told them that her father was not dead. She did that for three days, with the ministers calling on her, and the doctors, trying to persuade her to let them dispose of the body. Just as they were about to resort to law and force, she broke down, and they buried her father quickly.

Sau hôm thân phụ cô mất tất cả các bà đều sẵn sàng qua nhà cô để phân ưu và giúp đỡ theo thông lệ. Cô Emily tiếp họ ở cửa, cô ăn bận như ngày thường, tuyệt không một nét buồn rầu thoáng hiện, cô bảo các bà là thân phụ cô không chết. Cô cũng đã nói như vậy ba ngày liên tiếp với các mục sư đến viếng, với các y sĩ đến thuyết phục cô để lo liệu cho xác chết. Mãi đến lúc họ định dựa vào pháp luật để cưỡng bách cô thì cô mới nhượng bộ, và họ vội vàng chôn cất cha cô.








We did not say she was crazy then. We believed she had to do that. We remembered all the young men her father had driven away, and we knew that with nothing left, she would have to cling to that which had robbed her, as people will.

Chúng tôi không cho là cô điên. Chúng tôi nghĩ là cô chẳng thể nào làm khác được, chúng tôi nhớ tới những chàng trai trẻ mà thân phụ cô đã xua đuổi đi, và chúng tôi hiểu giờ đây cô thấy chẳng còn có gì, nên phải bám víu lấy cái đã tước đoạt mọi thứ nơi cô như mọi người vẫn thường làm thế....




III

She was sick for a long time. When we saw her again, her hair was cut short, making her look like a girl, with a vague resemblance to those angels in colored church windows—sort of tragic and serene.

3.
Cô đau khá lâu. Khi chúng tôi gặp cô thì tóc cô cắt ngắn trông cô như con gái, phảng phất tựa những hình thiên thần vẽ trên cửa kính màu ở nhà thờ, vừa có vẻ bi thảm vừa có vẻ trong trắng.


The town had just let the contracts for paving the sidewalks, and in the summer after her father's death they began the work. The construction company came with niggers and mules and machinery, and a foreman named Homer Barron, a Yankee—a big, dark, ready man, with a big voice and eyes lighter than his face. The little boys would follow in groups to hear him cuss the niggers, and the niggers singing in time to the rise and fall of picks. Pretty soon he knew everybody in town. Whenever you heard a lot of laughing anywhere about the square, Homer Barron would be in the center of the group. Presently we began to see him and Miss Emily on Sunday afternoons driving in the yellow-wheeled buggy and the matched team of bays from the livery stable.

Thành phố vừa ký những hợp đồng lát đá các lề đường, và mùa hè sau năm thân phụ cô mất, người ta khởi công. Hãng thầu tới đem theo bọn phu da đen với những con la và máy móc. Có gã đốc công tên là Homer Barron, dân Bắc Mỹ, vạm vỡ da ngăm tính tình cương quyết, tiếng nói oang oang, với cặp mắt sáng hơn màu da mặt. Lũ trẻ con xúm nhau đi theo nghe gã nhiếc mắng bọn da đen và nghe bọn này cất tiếng hát theo nhịp cuốc. Chẳng bao lâu gã quen khắp mặt trong tỉnh. Cứ mỗi khi nghe tiếng cười ran ở đâu là y như có gã Homer Barron giữa đám nới đó rồi. Thời gian này, vào những chiều chủ nhật, chúng tôi bắt đầu thấy gã và cô Emily ngồi trên chiếc xe ngựa thuê không mui hai chỗ, bánh màu vàng đóng cặp ngựa hồng.





At first we were glad that Miss Emily would have an interest, because the ladies all said, "Of course a Grierson would not think seriously of a Northerner, a day laborer." But there were still others, older people, who said that even grief could not cause a real lady to forget noblesse oblige—without calling it noblesse oblige. They just said, "Poor Emily. Her kinsfolk should come to her." She had some kin in Alabama; but years ago her father had fallen out with them over the estate of old lady Wyatt, the crazy woman, and there was no communication between the two families. They had not even been represented at the funeral.

Thoạt nhìn, chúng tôi lấy làm hoan hỉ khi thấy cô Emily đã có được niềm vui sống, bởi các bà đều bàn tán:

- Dĩ nhiên là con gái dòng họ Grierson chẳng thể cặp bồ với một anh chàng người miền Bắc, kẻ làm công nhật được.
Nhưng cũng có những người khác nhiều tuổi hơn bàn tán rằng ngay cả trong nỗi sầu tư một cô gái quyền quý cũng không quên được câu phú quý sinh lễ nghĩa. ấy thế rồi họ chép miệng nói với nhau:

- Tội nghiệp cho Emily. Thân quyến cô sẽ phải đến với cô.

Cô có một số thân quyến ở Alabama, nhưng mấy năm trước, thân phụ cô đã xích mích với họ về việc kế thừa tài sản của bà Wyatt, một bà cụ điên, vì vậy mà hai gia đình cắt đứt liên lạc với nhau. Chẳng một ai ở gia đình bên kia đến phúng điếu nữa.


And as soon as the old people said, "Poor Emily," the whispering began. "Do you suppose it's really so?" they said to one another. "Of course it is. What else could . . ." This behind their hands; rustling of craned silk and satin behind jalousies closed upon the sun of Sunday afternoon as the thin, swift clop-clop-clop of the matched team passed: "Poor Emily."

Rồi chẳng bao lâu các bà lại chép miệng:
- Tội nghiệp cho Emily!

Rồi họ thì thào hỏi nhau:
- Các bà có nghĩ vậy không?

Kẻ tán vào thì bảo:

- Dĩ nhiên là thế. Còn gì bằng...

Những lời đàm tiếu đó thốt ra sau những bàn tay che miệng, phía sau những màn lụa và sa tanh, bên trong những bức mành che nắng, được sột soạt cuộn lén vào những chiều chủ nhật khi vừa có tiếng clop clop clop của cặp ngựa hồng lanh lẹ lướt qua. "Tội nghiệp cho Emily."





She carried her head high enough—even when we believed that she was fallen. It was as if she demanded more than ever the recognition of her dignity as the last Grierson; as if it had wanted that touch of earthiness to reaffirm her imperviousness. Like when she bought the rat poison, the arsenic. That was over a year after they had begun to say "Poor Emily," and while the two female cousins were visiting her.

Cô vẫn ngẩng cao đầu - ngay cả khi chúng tôi cho rằng cô thật thế - Có thể nói hơn bao giờ hết cô đòi mọi người phải công nhận cái phẩm cách của cô như một người cuối cùng trong giòng họ Grierson dường như chính cái vẻ tầm thường ấy tái xác nhận nhân cách bất khả xâm phạm của cô. Ví như hôm cô đi mua thuốc giệt chuột, chất nhân ngôn. Đó là việc xảy ra hơn một năm sau lời thốt thương hại " Tội nghiệp cho Emily" của thiên hạ, vào thời gian hai người chị họ cô đến chơi ở nhà, cô bảo với người bán thuốc:


"I want some poison," she said to the druggist. She was over thirty then, still a slight woman, though thinner than usual, with cold, haughty black eyes in a face the flesh of which was strained across the temples and about the eyesockets as you imagine a lighthouse-keeper's face ought to look. "I want some poison," she said.

- Tôi muốn mua độc dược.

Năm ấy cô ngoài ba chục. Người cô vẫn mảnh mai tuy có gầy hơn thường lệ, cặp mắt đen láy của cô lạnh lùng, ngạo mạn trên một khuôn mặt mà da thịt căng xếch tới thái dương bao quanh hai quầng mẳt trông tựa khuôn mặt của kẻ gác hải đăng
- Tôi muốn mua độc dược, - Cô nói.





"Yes, Miss Emily. What kind? For rats and such? I'd recom—"
"I want the best you have. I don't care what kind."
The druggist named several. "They'll kill anything up to an elephant. But what you want is—"
"Arsenic," Miss Emily said. "Is that a good one?"
"Is . . . arsenic? Yes, ma'am. But what you want—"

"I want arsenic."

- Vâng được, cô Emily, loại nào thưa cô? Cho chuột hay giống vật nào khác? Theo như tôi biết thì...

- Tôi muốn thứ mạnh nhất mà nhà hàng có. Bất cứ loại nào.

Người bán thuốc nêu một số rồi nói:
- Những thứ đó có thể giết được cả voi... nhưng loại cô muốn dùng là......
- Mua thạch tín.


The druggist looked down at her. She looked back at him, erect, her face like a strained flag. "Why, of course," the druggist said. "If that's what you want. But the law requires you to tell what you are going to use it for."

Người bán thuốc nhìn cô, cô nhìn lại ông ta, đứng thẳng người, mặt như là cờ căng gió.
- Dĩ nhiên là có, - người bán thuốc - nếu quả thực đó là thứ cô cần. Nhưng theo luật xin cô cho biết cô sẽ dùng chất đó vào việc gì.





Miss Emily just stared at him, her head tilted back in order to look him eye for eye, until he looked away and went and got the arsenic and wrapped it up. The Negro delivery boy brought her the package; the druggist didn't come back. When she opened the package at home there was written on the box, under the skull and bones: "For rats."

Cô Emily chỉ nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, đầu cô ngả ra phía sau, mắt dán vào ông ta đến nỗi ông phải quay lưng đi rồi lấy thạch tín gói lại. Một chú bé giao hàng người da đen mang gói thạch tín đến cho cô; người bán thuốc không ra nữa. Khi về đến nhà, cô mở gói thì thấy trên cái hộp, hình sọ người và hai xương ống bắt chéo, hàng chữ "Dùng cho chuột"




IV

So the next day we all said, "She will kill herself"; and we said it would be the best thing. When she had first begun to be seen with Homer Barron, we had said, "She will marry him." Then we said, "She will persuade him yet," because Homer himself had remarked—he liked men, and it was known that he drank with the younger men in the Elks' Club—that he was not a marrying man. Later we said, "Poor Emily" behind the jalousies as they passed on Sunday afternoon in the glittering buggy, Miss Emily with her head high and Homer Barron with his hat cocked and a cigar in his teeth, reins and whip in a yellow glove.

4.
Rồi ngày hôm sau chúng tôi đều bảo: " Cô ta sẽ tự sát" và chúng tôi cho rằng như thế có lẽ là hay nhất. Lần đầu tiên khi thấy cô đi với Homer Barron, chúng tôi đã bảo: " Cô sẽ lấy gã" , ít lâu sau chúng tôi bàn: " Tất nhiân cô sẽ thuyết phục được gã" , bởi lẽ Homer Barron - gã thích tụ bạ với gã cánh đàn ông và đã từng đi uống với những hội viên trẻ nhất của câu lạc bộ Elks cũng đã tự nhận rằng mình không phải là hạng người sinh ra để lấy vợ. Sau nữa chúng tôi lại nói: " Tội nghiệp cho Emily" , phía sau mành cửa khi họ đi qua vào chiều chủ nhật trên chiếc xe ngựa mui trần bóng loáng, cô Emily ngẩng cao đầu, còn Hormer Barro mũ lệch bên tai, răng cắn chặt điếu xì gà, dây cương và roi ngựa trong cái bao tay màu vàng.





Then some of the ladies began to say that it was a disgrace to the town and a bad example to the young people. The men did not want to interfere, but at last the ladies forced the Baptist minister—Miss Emily's people were Episcopal—to call upon her. He would never divulge what happened during that interview, but he refused to go back again. The next Sunday they again drove about the streets, and the following day the minister's wife wrote to Miss Emily's relations in Alabama.

Rồi thì có vài bà nghĩ đó là điều xỉ nhục cho cả tỉnh, làm gương xấu cho giới trẻ. Bọn đàn ông thì không muốn can dự đến; nhưng sau cùng các bà ép mục sư giáo phái Baptist - gia đình cô Emily theo giáo phái Episcopal - đến tiếp xúc với cô. Mục sư không tiết lộ những gì đã xảy ra trong cuộc tiếp xúc ấy, nhưng từ khước không trở lại nhà cô nữa. Ngày chủ nhật sau đó, họ lại đánh xe đi với nhau ở ngoài phố, và hôm sau thì bà vợ ông mục sư biên thư cho thân quyến cô Emily ở Alabama.





So she had blood-kin under her roof again and we sat back to watch developments. At first nothing happened. Then we were sure that they were to be married. We learned that Miss Emily had been to the jeweler's and ordered a man's toilet set in silver, with the letters H. B. on each piece.

Thế là trong nhà cô lại có thân quyến tới ở, và chúng tôi ngồi chờ xem diễn biến, Thoạt thì chẳng thấy gì hết. Sau rồi chúng tôi yên chí là họ sắp sửa lấy nhau. Kế đó chúng tôi được tin là cô Emily đã tới hiệu kim hoàn đặt một bộ trang sức cho nam giới bằng bạc có khắc hai chữ đầu H.B ở mỗi món đồ.


Two days later we learned that she had bought a complete outfit of men's clothing, including a nightshirt, and we said, "They are married. " We were really glad. We were glad because the two female cousins were even more Grierson than Miss Emily had ever been.

Hai hôm sau, chúng tôi lại được tin cô sắm một lô quần áo đàn ông, có cả áo ngủ, và chúng tôi kết luận: "Họ lấy nhau thật rồi" . Chúng tôi rất mừng. Mừng là vì hai cô chị họ còn điệu bộ Grierson hơn cả cô Emily nữa.


So we were not surprised when Homer Barron—the streets had been finished some time since—was gone. We were a little disappointed that there was not a public blowing-off, but we believed that he had gone on to prepare for Miss Emily's coming, or to give her a chance to get rid of the cousins. (By that time it was a cabal, and we were all Miss Emily's allies to help circumvent the cousins.) Sure enough, after another week they departed. And, as we had expected all along, within three days Homer Barron was back in town. A neighbor saw the Negro man admit him at the kitchen door at dusk one evening.

Thế nên chúng tôi không ngạc nhiên khi thấy Homer Barron - lề đường phố khi đó lát đã xong được ít lâu rồi - bỏ đi. Chúng tôi hơi thất vọng là chẳng có cuộc vui chung nào, nhưng chúng tôi tin rằng gã ra đi để sửa soạn đón cô Emily, hay để cô có cơ hội thuận tiện tống khứ được hai người chị họ đi. Vào thời gian ấy quả là chúng tôi đã hùa nhau, đứng về phe cô Emily, giúp cô mưu kế để đẩy cho bằng được hai cô chị họ kia. Có điều khá chắc chắn là trong vòng một tuần lễ cả hai người chị họ đều ra đi. Và đúng như chúng tôi trông chờ, chưa đầy ba ngày, Homer Barron trở lại thành phố, Ngưòi láng giềng của cô trông thấy anh hầu da đen để gã vào lối cửa bếp một buổi nọ lúc trời nhá nhem tối.


And that was the last we saw of Homer Barron. And of Miss Emily for some time. The Negro man went in and out with the market basket, but the front door remained closed. Now and then we would see her at a window for a moment, as the men did that night when they sprinkled the lime, but for almost six months she did not appear on the streets. Then we knew that this was to be expected too; as if that quality of her father which had thwarted her woman's life so many times had been too virulent and too furious to die.

Và đó là lần chót chúng tôi thấy Homer Barron. Rồi cả cô Emily cũng chả thấy mặt trong suốt một thời gian. Vẫn chỉ thấy anh da đen đi đi về về với cái làn đi chợ, còn cửa chính thì đóng im ỉm. Thỉnh thoảng chúng tôi trông thấy cô ở cửa sổ một lúc như tối hôm nào mấy người rắc vôi bột xung quanh nhà cô, nhưng đến gần sáu tháng trời không thấy cô xuất hiện ở ngoaì thành phố. Lúc đó chúng tôi mới ngã ngửa người ra là cũng phải dự liệu cả đến điều này nữa: dường như tính nết đó của thân phụ cô, đã quá nhiều lần mâu thuẫn với nếp sống phụ nữ của cô, nó độc địa quá, dữ dằn quá đến không thể tiêu tan đi được.


When we next saw Miss Emily, she had grown fat and her hair was turning gray. During the next few years it grew grayer and grayer until it attained an even pepper-and-salt iron-gray, when it ceased turning. Up to the day of her death at seventy-four it was still that vigorous iron-gray, like the hair of an active man.

Khi chúng tôi gặp được cô Emily sau này, thì thấy người cô béo phệ ra, tóc cô xám thêm đến độ ngả sang màu muối tiêu, màu xám sắt thì giữ màu không đổi nữa. Cho đến ngày cô chết, vào tuổi bảy mươi tư, tóc cô vẫn giữ nguyên màu xám sắt mạnh mẽ như tóc người đàn ông năng hoạt động vậy.





From that time on her front door remained closed, save for a period of six or seven years, when she was about forty, during which she gave lessons in china-painting. She fitted up a studio in one of the downstairs rooms, where the daughters and grand-daughters of Colonel Sartoris' contemporaries were sent to her with the same regularity and in the same spirit that they were sent to church on Sundays with a twenty-five-cent piece for the collection plate. Meanwhile her taxes had been remitted.

Từ độ đó trở đi cửa nhà cô vẫn đóng chặt, trừ một thời gian khoảng sáu, bảy năm, thuở cô trạc bốn mươi, cô dạy vẽ hình trên đồ sứ. Cô thu dọn một phòng ở tầng một làm xưởng vẽ, nơi đây những con gái, cháu gái của những người đồng thời với đại tá Sartoris được gửi tới học đều đặn, cần mẫn như đi nhà thờ vào ngày chủ nhật, mang theo đồng hai mươi lăm xu để góp trong đĩa. ấy thế mà thuế má của cô được xá hết.


Then the newer generation became the backbone and the spirit of the town, and the painting pupils grew up and fell away and did not send their children to her with boxes of color and tedious brushes and pictures cut from the ladies' magazines. The front door closed upon the last one and remained closed for good. When the town got free postal delivery Miss Emily alone refused to let them fasten the metal numbers above her door and attach a mailbox to it. She would not listen to them.

Rồi khi thế hệ trẻ trở thành cột trụ và linh hồn của thành phố, và những học trò lớp vẽ của cô lớn lên, tản lạc đi các nơi, họ cũng chẳng gửi con cái họ đến học cô, mang theo những hộp màu, những cọ sơn buồn nản và những hình cắt trong các tập san phụ nữ, cửa tiền nhà cô đóng chặt sau lưng đứa học trò cuối cùng, rồi đóng kín như thế mãi. Khi thành phố được phát thư tín miễn phí, riêng một mình cô Emily từ chối không cho họ treo bảng số trên cửa nhà, mà cũng không cho gắn hộp thư vào cửa, cô nhất thiết không chịu nghe một lời phân giải nào.





Daily, monthly, yearly we watched the Negro grow grayer and more stooped, going in and out with the market basket. Each December we sent her a tax notice, which would be returned by the post office a week later, unclaimed. Now and then we would see her in one of the downstairs windows—she had evidently shut up the top floor of the house - like the carven torso of an idol in a niche, looking or not looking at us, we could never tell which. Thus she passed from generation to generation- dear, inescapable, impervious, tranquil, and perverse.

Ngày, tháng, năm trôi qua, chúng tôi thấy anh người làm da đen tóc thêm xạm màu, lưng thêm còng, vẫn đi đi về về với cái làn đi chợ. Cứ mỗi tháng chạp tới, chúng tôi lại gửi đến nhà cô một giấy báo thuế và sau đó một tuần nhận được giấy gửi hoàn toàn qua bưu điện, vơi mấy chữ: không người nhận. Thỉnh thoảng chúng tôi có trông thấy cô xuất hiện sau một khung cửa sổ tầng dưới- hẳn là cô đã khó kín tầng trên - như một pho tượng. Cứ như vậy cô sống trải từ thế hệ này qua thế hệ khác, cao giá, không lẩn trốn, bất khả xâm phạm, trầm tĩnh, ngang bướng.





And so she died. Fell ill in the house filled with dust and shadows, with only a doddering Negro man to wait on her. We did not even know she was sick; we had long since given up trying to get any information from the Negro. He talked to no one, probably not even to her, for his voice had grown harsh and rusty, as if from disuse.

Và rồi cô chết. Cô lâm bệnh trong can nhà đầy bụi bặm và bóng tối với người lão bộc da đen lụm cụm hầu hạ. Chúng tôi cũng không hay là cô đau, đã từ lâu chúng tôi từ bỏ việc hỏi dò người lão bộc về cô. Lão chẳng nói với ai lời nào, chắc cả với cô cũng vậy, tiếng lão đã khàn khàn, rỉ sét bởi đã từ lâu không dùng.





She died in one of the downstairs rooms, in a heavy walnut bed with a curtain, her gray head propped on a pillow yellow and moldy with age and lack of sunlight.

Cô chết ở một trong mấycăn phòng dưới nhà, trên cái giường nặng chịch bằng gỗ hồ đào, có tấm màn che, mái đầu tóc xám đặt trên chiếc gối màu vàng mốc meo vì lâu ngày thiếu ánh mặt trời.




V

The negro met the first of the ladies at the front door and let them in, with their hushed, sibilant voices and their quick, curious glances, and then he disappeared. He walked right through the house and out the back and was not seen again.

5.
Lão da đen ra cửa tiền đón người đi đầu trong bọn các bà rồi dẫn tất cả vào nhà., giọng nói của các bà tắc nghẹn, thì thầm với những cái nhìn vội vàng lén lút, đoạn lão lần đi. Lão đi thẳng qua căn nhà, ra lối cửa hậu và rồi không thấy đâu nữa.


The two female cousins came at once. They held the funeral on the second day, with the town coming to look at Miss Emily beneath a mass of bought flowers, with the crayon face of her father musing profoundly above the bier and the ladies sibilant and macabre; and the very old men—some in their brushed Confederate uniforms—on the porch and the lawn, talking of Miss Emily as if she had been a contemporary of theirs, believing that they had danced with her and courted her perhaps, confusing time with its mathematical progression, as the old do, to whom all the past is not a diminishing road, but, instead, a huge meadow which no winter ever quite touches, divided from them now by the narrow bottleneck of the most recent decade of years.

Hai người chị họ cũng vừa tất tưởi đến viếng. Họ cho làm đám tang ngay hôm sau, và tất cả tỉnh đến viếng cô Emily nằm dưới đống hoa mới mua, chân dung thân phụ cô vẽ bằng chì than như trầm tư trên cỗ áo quan, các bà thì thầm ma quái, trên sân cỏ, trong hành lang, những cụ già - một vài cụ vận binh phục Liên Quân miền Nam chải chuốt diêm dúa tán gẫu về cô Emily, coi cô như người cùng thế hệ với mình, tin rằng mình đã có lần khiêu vũ với cô, và có lẽ đã tán tỉnh cô nữa, các cụ đã lẫn thời gian với cấp số toán học của nó, như những người già thường lẫn, đối với họ dĩ vãng không phải là con đường suy giảm dần, mà là một cánh đồng cỏ bao la mùa đông chẳng bao giờ chậm tới, ngăn cách họ bằng cái cổ chai nhỏ hẹp của mười năm vừa qua.


Already we knew that there was one room in that region above stairs which no one had seen in forty years, and which would have to be forced. They waited until Miss Emily was decently in the ground before they opened it.

Chúng tôi vốn biết trên lầu có một căn phòng đóng kín mà đã bốn mươi năm qua không một ai biết tơí, phải phá cửa mới vào được. Người ta đợi cô Emily đã mồ yên mả đẹp mới dám phá cửa đó ra.





The violence of breaking down the door seemed to fill this room with pervading dust. A thin, acrid pall as of the tomb seemed to lie everywhere upon this room decked and furnished as for a bridal: upon the valance curtains of faded rose color, upon the rose-shaded lights, upon the dressing table, upon the delicate array of crystal and the man's toilet things backed with tarnished silver, silver so tarnished that the monogram was obscured. Among them lay a collar and tie, as if they had just been removed, which, lifted, left upon the surface a pale crescent in the dust. Upon a chair hung the suit, carefully folded; beneath it the two mute shoes and the discarded socks.

Sức phá cửa mạnh dường như đã làm căn phòng tràn ngập bụi bặm. Tưởng như có tấm khăn phủ quan tài mỏng mùi hăng trùm khắp căn phòng được trang trí cho cô dâu chú rể: trên những tấm màn buông có riềm màu hồng bạc phếch, trên những chụp đèn màu hồng, trên cái bàn phấn, trên loạt đồ pha lê thanh nhã, trên bộ đồ trang sức của nam giới mà mặt trong bằng bạc đã xám xịt, xám đến nỗi mấy chữ viết tắt đã ám đen,. Giữa những thứ đó có một chiếc cổ cồn và chiếc cà vạt tưởng như vừa được tháo ra, và khi nhấc lên còn để lại trên mặt bàn một hình trăng lưỡi liềm mờ nhạt trên nền bụi. Trên ghế còn vắt bộ quần áo gấp nếp cẩn thận, dưới ghế là đôi giày câm nín và đôi tất chơ vơ.





The man himself lay in the bed.

For a long while we just stood there, looking down at the profound and fleshless grin. The body had apparently once lain in the attitude of an embrace, but now the long sleep that outlasts love, that conquers even the grimace of love, had cuckolded him. What was left of him, rotted beneath what was left of the nightshirt, had become inextricable from the bed in which he lay; and upon him and upon the pillow beside him lay that even coating of the patient and biding dust.

Then we noticed that in the second pillow was the indentation of a head. One of us lifted something from it, and leaning forward, that faint and invisible dust dry and acrid in the nostrils, we saw a long strand of iron-gray hair.

Translator: Hoàng Hữu Phê

Chính gã đàn ông đó nằm trên giường.
Chúng tôi đứng yên đó một lúc lâu, cúi nhìn cái miệng cười rộng hoác sâu thẳm và không còn da thịt. Người ta thấy hình như thân gã có một lúc nằm với dáng điệu ôm ấp, nhưng rồi giấc ngủ dài, dài vượt tình yêu, giấc ngủ dài đã chinh phục được sự đỏng đảnh của tình yêu, đã lừa gạt được y. Di thể gã đã rữa nát dưới những gì còn sót lại của chiếc áo ngủ, chẳng thể gỡ khỏi nơi mặt giường gã nằm, và trên xác gã cũng như trên chiếc gối bên cạnh gã phủ một lớp bụi đều đặn, dẻo dai và bền bỉ.

Lúc ấy chúng tôi để ý nhận thấy trên mặt gối thứ hai còn in hằn vết lõm đầu người. Một người trong bọn tôi nhặt lên được một cái gì trên gối, và khi chúng tối cúi xuống, lớp bụi gờn gợn vô hình khô khan mùi hăng sè xông thẳng lên mũi, chúng tôi nhìn ra thì đó là một sợi tóc dài, một sợi tóc màu xám sắt.