Monday, December 12, 2011

The Christmas Invitation-Lời mời giáng sinh




The Christmas Invitation

Lời mời giáng sinh

It was the biggest event of the year in the little town of Cornwall – the annual Christmas pageant, starring many of the people of the town. When it came time for casting the various parts, every parent wanted their son or daughter to be included.

Đêm Giáng sinh luôn là đêm được mong đợi nhất ở thị trấn nhỏ Cornwall. Đó là vì năm nào, mọi người cũng tổ chức một đêm hội Giáng sinh và một màn hoạt cảnh của trẻ em khắp thị trấn về câu chuyện nguồn gốc Giáng sinh. Đối với bọn trẻ thì đây là một màn trình diễn lớn và đứa nhóc nào cũng muốn có một vai.

On audition day, it didn’t take long to match every part with just the right person. But then there was Harold. The little guy really wanted a part. But because of his suffering with Down’s Syndrome, the directors kept passing him over. But Harold just kept popping up again, asking for a part.

Chính vì thế nên với Harold là cả một vấn đề. Harold nhất định cũng muốn góp mặt, nhưng nó là một cậu bé rất đơn giản, hay nói thật hơn, Harold chậm chạp và hơi kém phát triển trí tuệ. Những người dựng hoạt cảnh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan - họ biết Harold sẽ rất buồn nếu không được phân vai, vì đây là năm đầu tiên cậu bé đủ tuổi tham gia; nhưng họ cũng sợ rằng Harold sẽ làm tan nát khoảnh khắc tuyệt diệu nhất trong năm của cả thị trấn.

Finally, the directors gave in and gave him what they judged to be a no-risk part – the innkeeper who comes to the door and tells Mary and Joseph the inn is full. It was a part with only one simple line. Little did they know that the stage had been set for the most memorable Christmas pageant they had ever seen.

Cuối cùng, vì Harold năn nỉ ghê quá, họ quyết định cho Harold đóng vai người chủ quán trọ. Vai này sẽ chỉ có một hành động mở cửa và một câu thoại: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Mọi người đều cho rằng một câu đó sẽ chẳng làm ảnh hưởng gì đến hoạt cảnh Giáng sinh cả.

The night of the pageant, you had to get there early just to get a seat. Backstage, the shepherds were putting on their bathrobes, the angels were adjusting their haloes, and everyone was reviewing their lines. The directors were going over Harold’s line with him one more time – “Remember, Harold – ‘I’m sorry, we have no room.’” Slowly, but surely, Harold repeated his line.

Quảng trường lớn của thành phố đông nghẹt người vào đêm Giáng sinh. Sân khấu rất hoành tráng, có vẽ và dựng nhiều hình ảnh, bao gồm cả cánh cửa nhà trọ của Harold. Trước giờ diễn, phía sau sân khấu, chú đạo diễn lo lắng lại gần Harold: "Nào Harold, bây giờ cháu phải nhớ nhé! Khi bạn John lại gần và nói: "Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?" thì cháu sẽ nói...? Cháu sẽ nói gì nào?"

The men of the church had built a set that portrayed Bethlehem in the background, a manger on the right, and the inn on the left. As Act One neared its end, a weary Mary and Joseph trudged up to the inn door, desperately looking for shelter. Joseph knocked on the inn door. Nothing happened. Backstage the front rows could hear the director whispering, “Now, Harold!” The set began to shake as Harold struggled to get the inn door open. Then, standing there in his bathrobe, Harold listened as Joseph begged for a room for his pregnant wife.

Hơi ngập ngừng, rồi Harold cũng đáp: "Cháu sẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Chú đạo diễn gật đầu nhẹ nhõm. Hoạt cảnh diễn ra như mong đợi, với những cô bé mặc váy thiên thần múa hát và được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Cuối cùng, đến vai của bé John cùng một bạn nữ. Họ gõ cửa "nhà trọ". Phía sau sân khấu, chú đạo diễn vội vã nhắc Harold mở cửa. Và xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới: cánh cửa bị kẹt! Tất cả mọi người im lặng chờ đợi. Harold ra sức đẩy cánh cửa. Cuối cùng, dùng hết sức mình, Harold cũng đẩy được cánh cửa ra, và bé John hỏi:

- Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?

Harold said nothing. Again, the backstage whisper - “I’m sorry, we have no room.” Another long pause. Finally, Harold struggled through his line – “I’m sorry . . . we have no room.” Then he slowly closed the door. It was as Mary and Joseph began to turn away that totally unforgettable moment came – the one no one would ever forget. Suddenly, the set started to shake again as Harold again struggled to get the door open. Before the stunned director could get to him, Harold opened the door and ran after the departing Mary and Joseph. And loud enough for people in the basement to hear, Harold shouted - “Wait! Wait! You can stay in MY room!”

Harold sững người lại.

Từ phía sau sân khấu lại vọng lên tiếng nhắc khá to của chú đạo diễn: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi".

Harold lắp bắp: "Xin lỗi... chúng tôi hết chỗ rồi".

Và thêm một tiếng nhắc nữa, Harold lại lấy hết sức đóng cửa lại.

Chú đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Thế là hết vai diễn của Harold và không ai còn phải căng như dây đàn mà hồi hộp nữa.

Nhưng ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng như đã "an bài" thì chợt "cánh cửa nhà trọ" rung lên thêm một lần nữa, rồi... mở bật ra! Harold quay lại sân khấu! Và rồi, trong một khoảnh khắc mà chưa ai kịp biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn sẽ không thể quên được, Harold chạy vụt theo bé John, kêu to hết sức có thể: "Đợi đã! Đợi đã! Các bạn có thể nghỉ trong phòng của tớ!".

Little Harold understood exactly what Christmas really means. Luke 2:7, our word for today from the Word of God, says, “There was no room for them in the inn.” But Harold understood that when the Son of God is at your door, you have to make room for Him. Which is something you may have never done. You’ve done Christian things, gone to Christian meetings, believed Christian beliefs, developed a Christian image – but you’ve never really opened the door of your heart to the Savior who died for you. Why not make room for Him today?

Dường như Harold bé nhỏ hiểu ý nghĩa thật sự của Giáng sinh. Làm sao bạn lại không giúp đỡ một người khác khi bạn có thể? Harold đã không chỉ mở cánh cửa để giúp đỡ. Ai có thể trách được Harold khi cậu suýt quên lời thoại nhưng lại luôn nhớ mở cửa trái tim của mình.

No comments: