Sunday, October 2, 2011

Great romances – Những mối tình vỹ đại

Great romances – Những mối tình vỹ đại


The nineteenth century English poet, Robert Browning, was born on 7 May 1812.

Here, to recall this anniversary, is a picture of Robert Browning and his wife, Elizabeth Barrett Browing, in a gondola in Venice.

The artist is Arthur A Dixon.




Discover the love, strength and perseverance of three great romances in American history: Bess and Harry Truman, Elizabeth and Robert Browning and Jackie and Rachel Robinson.
Khám phá tình yêu, sức mạnh và sự kiên trì của ba mối tình lớn trong lịch sử nước Mỹ: Bess với Harry Truman, Elizabeth với Robert Browning và Jackie với Rachel Robinson

Elizabeth and Robert Browning

On January 10, 1845, Robert Browning wrote to Elizabeth Barrett for the first time, after reading her volume of poetry, Poems. He was a little-known thirty-two-year-old poet and playwright, she was an internationally renowned poet, an invalid, and a thirty-nine-year-old spinster. "I love your verses with all my heart, dear Miss Barrett — I do, as I say, love these verses with all my heart," the letter said. Over the course of the next twenty months, they would write each other close to six hundred letters — one of the greatest literary correspondences of all time.

Elizabeth và Robert Brownings

Ngày 10 tháng 1 năm 1845, Robert Browning đã viết thư cho Elizabeth Barrett lần đầu tiên, sau khi đọc tập thơ của bà, Những bài thơ. Ông là một nhà thơ nhà viết kịch ba mươi hai tuổi ít được biết, là một nhà thơ nổi tiếng thế giới, một người tàn tật, một phụ nữ độc thân ba mươi chín tuổi. "Tôi yêu những câu thơ của với tất cả trái tim tôi, Barrett thân mến - tôi thực sự yêu, như tôi đã nói, những câu thơ này với tất cả trái tim tôi," bức thư viết. Trong suốt hai mươi tháng tiếp theo, họ đã viết cho nhau gần sáu trăm lá thư - một trong những trao đổi thư từ văn chương vĩ đại nhất mọi thời đại.

The pair's last letter was exchanged on September 18, 1846, the night before the two left for a trip to Italy, and two weeks after their secret marriage. Their romance, which she would eventually credit with saving her life, lasted for fifteen years and spawned some of the world's most beautiful poetry. Elizabeth Barrett Browning was the daughter of Mary Moulton Barrett and Edward Barrett Moulton Barrett, an extremely wealthy landowner who owned sugar plantations in Jamaica. Her mother died when Elizabeth was just twenty-one, after having given birth to twelve children. Although Elizabeth, the eldest, was probably her father's favorite child, she struggled along with her siblings under his tyrannical parenting. Incredibly controlling, Mr. Barrett insisted that none of his children marry, baffling even the family's closest friends.

Lá thư cuối cùng của đôi uyên ương trao nhau vào ngày 18 tháng 9 năm 1846, đêm trước khi hai người một chuyến đi đến Ý, hai tuần sau khi họ kết hôn bí mật. Mối tình lãng mạn của họ, rốt cuộc đã nhờ nó mà cứu được cuộc sống của mình, kéo dài trong mười lăm năm sản sinh ra những vần thơ đẹp nhất thế giới. Elizabeth Barrett Browning là con gái của Mary Moulton Barrett Edward Barrett Moulton Barrett, một địa chủ cực kỳ giàu có, sở hữu các đồn điền trồng mía Jamaica. Mẹ qua đời khi Elizabeth chỉ mới 21 tuổi, sau khi sinh hạ đến mười hai người con. Mặc dù Elizabeth, con cả trong nhà, có lẽ là đứa con được yêu thích nhất của cha cô, cùng với anh chị em, phải đấu tranh dưới sự dạy bảo hà khắc của ông. Kiểm soát con cái một cách lạ lùng, ông Barrett khẳng định rằng không đứa con nào của ông được lập gia đình, khiến ngay cả bạn bè gần gũi nhất của gia đình ông vẫn không hiểu nổi.

To add to her difficulties, from the time she was a teenager, Elizabeth suffered from a mysterious illness that caused her uncontrollable spasms of pain, breathing difficulties, and a general malaise that made her unable to leave her house. In fact, she rarely left her room, and believed that she was destined to forever remain a sickly shut-in and spinster. When Robert Browning first began to court Barrett - through their correspondence - she seemed to enjoy the relationship, but dismissed any romantic aspect of his attention, unwilling to believe that he could really be interested in her. Browning, the son of Robert and Sarah Anna Browning, a bank clerk and pianist, was a direct and ardent suitor. But despite his obvious affection and the mutual admiration that is prominently displayed in their letters, Elizabeth refused to see him until the spring — months after their first contact — as the cold weather of the winter made her health poor. The couple's first meeting occurred in May 1845, after five months of regular correspondence. It is believed that Browning wrote to Barrett immediately afterward to declare his affectionflouting Victorian convention — but this letter has not survived. Elizabeth, sickly and so long in isolation, found it difficult to trust his intentions and was already skeptical of the institution of marriage and its treatment of women. Despite the obstacles, Browning's visits continued, though always when Elizabeth's father was not at home.

Tăng thêm những khó khăn của mình, ngay từ tuổi teen, Elizabeth đã phải chịu đựng một căn bệnh bí ẩn gây ra những cơn đau co thắt không kiểm soát được, khó thở và suy yếu toàn thân (mà) khiến cô không thể ra khỏi nhà. Quả thực, cô hiếm khi rời phòng ở của mình, và tin rằng cô đã được số phận an bài để mãi mãi là một kẻ sống khép kín ốm yếu và làm bà cô. Khi lần đầu tiên Robert Browning khởi sự tán tỉnh Barrett - thông qua trao đổi thư từ - cô ấy dường như rất thích mối quan hệ này, nhưng bác bỏ bất kỳ khía cạnh lãng mạn nào trong việc cầu thân của chàng, không muốn tin rằng ông thực sự có thể quan tâm đến cô. Browning, con trai của Robert và Sarah Anna Browning, một nhân viên ngân hàng và nghệ sĩ dương cầm, là người cầu hôn trực tiếp và nồng nhiệt. Nhưng bất chấp tình cảm rõ ràng của chàng và sự ngưỡng mộ lẫn nhau mà là hiển hiện nổi bật trong thư từ của họ, Elizabeth đã từ chối gặp ông cho đến mùa xuân - nhiều tháng sau kể từ khi họ tiếp xúc (qua thư từ) lần đầu tiên – bởi vì thời tiết lạnh lẽo của mùa đông làm cho sức khỏe cô kém đi. Cuộc gặp gỡ đầu tiên của đôi uyên ương xảy ra vào tháng năm, 1845, sau năm tháng thư từ thường xuyên. Người ta tin rằng Browning đã viết thư cho Barrett lập tức ngay sau đó để tuyên bố tình cảm của mìnhcoi thường những quy ước thời nữ hoàng Victoria - nhưng lá thư này đã không còn nữa. Elizabeth, do ốm yếu và sống lâu trong sự cô lập, thấy khó tin tưởng những ý định của ông và đã tỏ ra hoài nghi về thể thức kết hôn và sự đối xử với phụ nữ. Bất chấp những trở lực, những chuyến thăm của Browning vẫn tiếp tục, mặc dù luôn luôn khi cha của Elizabeth không có nhà.

In the summer of 1845, Barrett's physician recommended that she travel to Pisa, in Italy, for the winter because he felt sure she would not survive another harsh season in London. Her father, for seemingly unknown reasons, refused to allow the trip. After her writing to Browning about her predicament, he wrote back, saying, "I would marry you now." Instead of dismissing him as she had done before, she embraced his sentiments. They continued to see each other regularly, and, thanks in part to an unseasonably warm winter, Barrett's health began to improve. In January 1846, Elizabeth, inspired by Browning, took a major step toward recovery by leaving the room where she had spent the last six years of her life.

Mùa hè năm 1845, bác sĩ của Barrett khuyến cáo rằng nên đi du lịch đến Pisa, Ý, cho qua mùa đông bởi vì ông cảm thấy chắc chắn sẽ không qua nổi một mùa đông khắc nghiệt nữa ở London. Cha , những lý do dường như không rõ, từ chối cho phép (cô thực hiện) chuyến đi. Sau khi viết cho Browning về khó khăn của mình, ông đã viết lại, nói: "Tôi muốn kết hôn với em ngay bây giờ." Thay vì từ chối ông như đã làm trước đây, chấp nhận tình cảm của ông. Họ tiếp tục gặp nhau thường xuyên, , một phần nhờ vào một mùa đông ấm áp khác thường, sức khỏe của Barrett bắt đầu cải thiện. Vào tháng Giêng năm 1846, Elizabeth, được truyền cảm hứng từ Browning, đã tiến một bước lớn hướng tới phục hồi sức khỏe bằng cách rời khỏi căn phòng nơi đã trải qua sáu năm cuối cùng của cuộc đời mình.

By May 1846, Barrett began to walk outside and, in her letters, credited Browning for having a large part in her recovery. Also, she had begun to decrease her use of the morphine and opium prescribed for her condition. By summer, she was living a much more active life. On September 12, Barrett and Browning were married, before another London winter could again weaken her health. Sadly, the wedding was held in secret, with only her maid and Browning's cousin attending as witnesses. Although she was then forty years old, Barrett lived in fear of her controlling father's wrath if he found out that she was disobeying his direct order not to marry. When her deception was revealed, she was disinherited by her father, as were the two other Barrett children who dared to defy him.

Đến tháng năm 1846, Barrett đã bắt đầu đi bộ ra bên ngoài, và trong thư của mình, ghi Browning công phần lớn trong sự phục hồi của cô. Ngoài ra, đã bắt đầu giảm sử dụng morphine thuốc phiện được kê đơn cho tình trạng bệnh của cô. Đến mùa hè, cô đã sống một cuộc sống hoạt động nhiều hơn nữa. Ngày 12 tháng 9, Barrett Browning đã kết hôn, trước khi một mùa đông London khác có thể làm sức khỏe của cô yếu đi. Đáng buồn thay, đám cưới đã được tổ chức trong bí mật, chỉ có hầu gái em họ của Browning tham dự như là người chứng kiến. Mặc dù lúc đó đã bốn mươi tuổi đời, Barrett vẫn nơm nớp lo sợ về cơn phẫn nộ của người cha quyền uy nếu ông phát hiện ra rằng đã không tuân theo mệnh lệnh trực tiếp của ông không được kết hôn. Khi sự lừa dối của cô bị lộ ra, cô đã bị cha truất quyền thừa kế, như hai con người khác của nhà Barrett dám thách thức cha mình.

Just a week after their marriage, Elizabeth Barrett Browning and Robert Browning left London for Italy, where they would spend the next fifteen years of their lives. Barrett Browning's Sonnets From the Portuguese (1850), of which the line "How do I love thee? Let me count the ways" has since become one of poetry's best-known, was written during their courtship and early marriage and is about her dramatic romance with Browning, and how he helped her save herself from a life of sickness and isolation. In Italy, both poets would enjoy many productive years of writing, as well as the birth of their son, Robert Wiedeman Barrett Browning, in 1849. She completed a second edition of Poems, as well as Casa Guidi Windows (1851), Poems before Congress (1860), and her well known verse-novel, Aurora Leigh (1857). She also became active in the fight for Italian nationalism, the abolition of American slavery, and the advancement of the condition of women. He published Men and Women, which was dedicated to his wife and is considered to contain his best poetry. They remained in Italy for fifteen years, until Elizabeth died in her husband's arms on June 29, 1861. Casa Guidi, the Brownings' home in Florence, Italy, has been preserved and is open to visitors.

Chỉ một tuần sau khi kết hôn, Elizabeth Barrett Browning Robert Browning rời London tới Ý, nơi họ sẽ trải qua mười lăm năm tiếp theo của cuộc đời. Những bài sonnet của Barrett Browning Từ Bồ Đào Nha (1850), trong đó có câu "Làm thế nào để ta yêu người? Hãy để tôi tính cách" đã trở thành một trong những câu thơ nổi tiếng nhất, đã được viết trong thời gian tán tỉnh khi mới kết hôn, kể về chuyện tình lãng mạn đầy kịch tính của cô với Browning, bằng cách nào mà ông đã giúp cứu sống đời mình khỏi bệnh tật đơn độc. Tại Ý, cả hai nhà thơ hưởng được nhiều năm sang tác dồi dào, cũng như sự ra đời của cậu con trai, Robert Wiedeman Barrett Browning, vào năm 1849. hoàn thành việc tái bản Những bài thơ, cũng như Cửa sổ Casa Guidi (1851), Những vần thơ trước Đại hội (1860), tiểu thuyết thơ nổi tiếng, Aurora Leigh (1857). cũng tích cực hoạt động trong đấu tranh cho chủ nghĩa dân tộc Ý, bãi bỏ các chế độ nô lệ Mỹ, sự tiến bộ về tình cảnh của phụ nữ. Ông đã xuất bản Đàn ông và phụ nữ, dành tặng riêng cho người vợ của mình được coi là bao gồm những bài thơ hay nhất của ông. Họ ở lại Italia mười lăm năm, cho đến khi Elizabeth qua đời trong vòng tay của chồng vào ngày 29 tháng 6 năm 1861. Casa Guidi, ngôi nhà của Browning Florence, Italy, đã được bảo tồn mở cửa cho du k




If thou must love me, let it be for nought...

Nếu anh yêu em, hãy yêu không vì gì cả



If thou must love me, let it be for nought

Except for love's sake only. Do not say

'I love her for her smile---her look---her way

Of speaking gently,---for a trick of thought

That falls in well with mine, and certes brought

A sense of pleasant ease on such a day'---

For these things in themselves, Belovèd, may

Be changed, or change for thee,---and love, so wrought,

May be unwrought so. Neither love me for

Thine own dear pity's wiping my cheeks dry,---

A creature might forget to weep, who bore

Thy comfort long, and lose thy love thereby!

But love me for love's sake, that evermore

Thou mayst love on, through love's eternity.

Nếu anh yêu em, hãy yêu không vì gì cả

Xin hãy chỉ vì tình yêu thôi.

Anh đừng nói “Tôi yêu nàng

Bởi nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu êm

Bởi ý nghĩ của nàng thật giống với tôi

Và tất cả những thứ đó khiến tôi vui”.

Anh yêu ơi, những thứ đó đều có thể đổi thay

Và tình yêu sẽ mất đi khi đấy

Cũng đừng yêu em vì lòng thương, anh nhé

Đừng vì anh muốn lau khô đôi má đau buồn

Được anh chăm sóc, nàng sẽ ít khóc hơn

Và sẽ đánh mất tình yêu của anh khi đấy

Anh chỉ yêu em vì tình yêu thôi, chỉ vậy

Bởi chỉ có tình yêu là vĩnh cửu

Và anh sẽ mãi yêu






No comments: