Wednesday, December 28, 2011

Những điều không thể quên trong cuộc sống


Những điều không thể quên trong cuộc sống

Cuộc sống, có những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt, nhưng bạn đừng quên...
1. Cho mọi người nhiều hơn là họ mong chờ và hãy làm điều đó thật nhiệt tình.
2. Ghi nhớ những bài thơ bạn yêu thích.
3. Đừng vội tin những gì bạn nghe.
4. Khi bạn nói yêu ai đó, hãy hiểu hết nghĩa của những từ ngữ ấy.
5. Khi bạn nói xin lỗi, hãy nhìn vào mắt người bạn đang xin lỗi.

6. Hãy đính hôn ít nhất là 6 tháng trước khi bạn kết hôn.
7. Tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.
8. Đừng bao giờ cười vào những ước mơ của người khác.
9. Hãy yêu một cách sâu sắc và đam mê. Có thể bạn sẽ bị tổn thương, nhưng đó là cách duy nhất bạn học sống một cách hoàn hảo.
10. Khi không đồng ý điều gì, hãy đấu tranh một cách công bằng.
11. Đừng phán xét ai qua nhân thân hay hoàn cảnh xuất thân của họ.
12. Hãy bắt chính mình nói chậm nhưng suy nghĩ nhanh.
13. Khi ai đó hỏi bạn những câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và hỏi lại "Tại sao bạn lại muốn biết điều đó?"
14. Một tình yêu lớn và những khám phá vĩ đại cũng bao gồm những rủi ro to lớn.
15. Hãy liên lạc với mẹ bạn thường xuyên nếu bạn sống xa nhà.
16. Theo đuổi 3 điều: tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác và có trách nhiệm với những việc mình làm.
17. Đừng để 1 cuộc đấu khẩu nhỏ làm tổn thương 1 tình bạn lớn.
18. Khi bạn nhận ra bạn vừa gây ra lỗi lầm, hãy nhanh chóng sửa sai.
19. Mỉm cười khi nhấc điện thoại lên, người gọi sẽ nghe được điều đó trong giọng nói của bạn.
20. Tranh thủ thời gian ở một mình.
21. Hãy mở rộng đôi cánh tay bạn để thay đổi, nhưng đừng để mất đi giá trị của chính mình.
22. Hãy nhớ sự im lặng thỉnh thoảng là câu trả lời tốt nhất.
23. Đọc nhiều sách. Tivi không thay thế được điều này.
24. Sống 1 cuộc sống tốt và đức hạnh, để sau này về già nghĩ lại, bạn sẽ muốn sống 1 cuộc đời như thế lần thứ hai.
25. Mức độ tình yêu trong gia đình bạn luôn là nền tảng cuộc sống của bạn. Tất cả những gì bạn làm là tạo một mái nhà thanh bình và hoà thuận.
26. Khi bạn bất đồng với người yêu, hãy chỉ đề cập đến vấn đề hiện tại, đừng đụng chạm đến quá khứ.
27. Đừng chỉ nghe những gì người ta nói, hãy nghe tại sao họ nói như vậy.
28. Chia sẻ kiến thức của bạn. Đó là cách để khám phá ra sự bất tử.
29. Hãy đối xử tử tế với thiên nhiên.
30. Đừng bao giờ làm gián đoạn khi bạn đang được khen ngợi.
31. Ý thức được công việc của mình.
32. Đừng tin ai đó khi người ấy không nhắm mắt trong lúc bạn hôn người ấy!
33. Mỗi năm 1 lần, hãy đi đến nơi nào mà bạn chưa từng đến.
34. Nếu bạn làm ra nhiều tiền, hãy giúp đỡ mọi người. Đó là tài sản giá trị nhất.
35. Hãy nhớ, 1 mối quan hệ tốt nhất là khi tình cảm của bạn dành cho người đó vượt lên trên những gì bạn cần ở họ.
36. Hãy chiêm nghiệm thành công của bạn dựa trên những gì bạn phải từ bỏ để có được nó.
37. Sống với sự hiểu biết và kiến thức.
38. Đôi lúc cũng phải yêu và… nấu ăn một cách liều lĩnh.

Saturday, December 24, 2011

Vì tôi đã yêu em


Ngô Thiên Tú

Vì tôi đã yêu em


Không là gió
Thì em ơi đừng thổi
Vào tim tôi
Những chiếc lá vàng thu
Không là tuyết
Thì mong em đừng rơi
Vào hồn tôi
Những băng giá đông về

Không là biển
Thì em ơi đừng làm cõi nhớ
Mênh mông không bến bờ
Mãi trôi dạt mù khơi
Không là sương
Thì em ơi đừng tan biến
Vì tim tôi
Không thể vắng bóng người

Hãy là mưa
Cho tim tôi ướt đẩm
Không khô cằn
Như sa mạc tương tư
Hãy là nắng
Cho hồn tôi được mộng
Giữa chiều rơi
Có đôi bóng chung đường

Đừng em ơi
Đừng để tim tôi chết
Như pho tượng chiều
Như ghế đá công viên
Kích thước phông chữĐừng em ơi
Đừng làm hồn tôi du mục
Mãi rũ buồn
Vì tôi đã yêu em


Ngô Thiên Tú



Nếu em về


Thương Giang

Nếu em về ...


Nếu em về...
Anh có bớt ưu tư?
Trời toả nắng,
và sương mù tan hết?
Đêm trăng tròn,
Để không bao giờ khuyết,
Như tình anh
Mãi bất diệt gửi trao...

Nếu có em...
Biển lại hát xôn xao?
Ngàn con sóng
Đùa xô vào bãi cát .
Bờ thuỳ dương.
Hoà nỗi lòng biển hát.
Khúc đợi chờ.
Dòng sông mát nơi xa...

Nếu có em...
Xuân sẽ rực sắc hoa
Chồi nở bung
Trên cây già cạn nhựa?
Anh bảo rằng:
Hồn anh giờ còn nửa
Nửa kia trao,
Từ cái thuở mình quen…


Em sẽ về…
Cùng anh đón Noel
Và giáo đường
Lại sáng lên lấp lánh.
Những thiên thần
Nhỏ xinh giang đôi cánh
Bay quanh mình
Hát bài thánh ca mừng…



Tuesday, December 20, 2011

Bí quyết làm đẹp da từ mặt nạ thiên nhiên.

Mỗi loại mặt nạ đều có công dụng khác nhau, hãy tham khảo những bí quyết làm mặt nạ sau để sỡ hữu làn da trắng mịn và rạng rỡ hơn trong mùa lễ hội cuối năm.

Lám trắng sáng da: Mặt nạ cam


Thành phần:
Nước cam, sữa đông hoặc sữa tươi, mật ong.

Cách làm: Trộn 1 thìa nước cam với một thìa mật ong và sữa. Đắp hỗn hợp này lên mặt trong vòng 15 phút sau đó rửa lại sạch bằng nước ấm. Bạn sẽ có làn da trắng sáng lên mỗi ngày.

Hiện nay, nhiều spa đã ứng dụng công nghệ chiết xuất tinh chất từ cam để mang đến khách hàng liệu trình tắm trắng hoàn hảo với làn da sáng mịn bền vững theo thời gian.

Tham khảo liệu pháp tắm trắng bằng tinh chất cam .

Thu nhỏ lỗ chân lông: Mặt nạ táo

Thành phần: táo, lòng trắng trứng, mật ong

Cách làm: Nghiền nhuyễn quả táo, trộn với lòng trắng trứng đánh thành bông và một thìa cà phê mật ong, rồi đắp lên mặt 20 phút. Mặt nạ này sẽ giúp thu nhỏ lỗ chân lông, làm da mịn màng hơn, đồng thời cung cấp các vitamin và dưỡng ẩm cho da

Làm mềm da: Mặt nạ chuối

Thành phần: chuối tiêu, sữa bò hoặc nước cốt chanh.

Cách làm: Lấy một quả chuối tiêu bóc vỏ, nghiền nhỏ pha thêm vài giọt sữa bò hoặc nước cốt chanh, sau đó dùng mặt nạ đắp lên da mặt vào các ngày thời tiết khô và lạnh, bạn sẽ tự tin dạo phố với làn da mềm mịn và tươi trẻ trong những ngày tiết trời se lạnh.

Giữ ẩm: Mặt nạ nho
Thành phần: nho, bột mỳ, mặt nạ giấy.

Cách làm: Nho rửa sạch, cắt đôi bỏ hạt, ép lấy nước sau đó cho thêm 1 chút bột mỳ đánh sánh, cho mặt nạ giấy vào ngâm 1 lúc. Dùng mặt nạ giấy đắp lên mặt trong 20 phút. Loại mặt nạ này bổ sung độ ẩm tuyệt vời cho làn da.

Trị mụn: Mặt nạ cà chua


Thành phần: cà chua, sữa tươi hay sữa chua.

Cách làm: Cà chua xắt khoanh mỏng hoặc giã nhuyễn trộn với sữa tươi hay sữa chua đắp lên mặt khoảng 25-30 phút rồi rửa mặt sạch. Mặt nạ này giúp da sáng và chống mụn, mỗi tuần chỉ nên đắp mặt nạ này 1 lần.

Trị nám da/tàn nhang: Mặt nạ dâu tây

Thành phần: dâu tây, lòng trắng trứng và nước chanh.

Cách làm: Kết hợp dâu tây xay nhuyễn cùng với một muỗng canh lòng trắng trứng gà và một muỗng cà phê nước chanh. Tuy nhiên, trước khi nghiền dâu tây, bạn hãy rửa thật sạch dâu để loại bỏ bụi bẩn cũng như độc tố. Sau khi trộn đều hỗn hợp này, đắp lên mặt và để từ 15 – 20 phút rồi rửa sạch. Với loại mặt nạ này, trung bình bạn có thể đắp từ 1 đến 2 lần mỗi tuần để loại bỏ nám và tàn nhang trên gương mặt.

Sunday, December 18, 2011

Happiness-Hạnh phúc



Happiness is like a butterfly; the more you chase it, the more it will elude you, but if you turn your attention to other things, it will come and sit softly on your shoulder...
( Henry David Thoreau)
>>Hạnh phúc tựa như cánh bướm, bạn càng theo đuổi nó, nó sẽ càng bỏ bạn mà đi, nhưng nếu bạn chú tâm vào những việc khác, nó sẽ đến và nhẹ nhàng đậu trên vai bạn ...
(Henry David Thoreau)

Success-Thành công.
Success is not the key to happiness. Happiness is the key to success.
If you love what you are doing, you will be successfull.
>> Thành công không phải là cánh cửa mở ra hạnh phúc. Hạnh phúc là cánh cửa mở ra thành công. Nếu bạn yêu những gì mà bạn đang làm thì bạn sẽ thành công.

Wednesday, December 14, 2011

TÔI XIN ĐƯA EM ĐẾN CUỐI CUỘC ĐỜI.

Anh ra đi trong ánh bình minh .

Em ở lại nhìn hoàng hôn buông xuống .

Anh cần em trong những đêm khuya vắng .

Anh yêu em nhưng không thể có em .

Anh muốn xoá đường biên giới cách ngăn .

Khâu đại dương thành một đường bằng phẳng .

Để ngày ngày anh được nắm tay em .

Được lau khô đôi mắt còn đọng sương .

Và vai anh sẽ nhẹ ru em ngủ .

Đưa đời em vào một lối đi chung.








Mười điều răn của cún.


Mười điều răn của cún
1. Cuộc đời của tôi chỉ kéo dài chừng 10 đến 15 năm. Nếu bạn bỏ rơi tôi sẽ khiến tôi rất đau lòng. Xin hãy nhớ điều đó khi bạn quyết định mua tôi.
2. Xin hãy cho tôi thời gian để hiểu bạn muốn tôi như thế nào.
3. Xin hãy tin tưởng tôi. Đó là điều thiết yếu để tôi cư xử đúng mực.
4. Đừng tỏ ra giận dữ với tôi quá lâu và đừng trừng phạt tôi bằng cách nhốt tôi lại. Bạn có công việc, có những thứ để giải trí, có bạn bè. Tôi thì chỉ có mình bạn.
5. Thỉnh thoảng xin hãy trò chuyện cùng tôi. Dù tôi không hiểu lời bạn nói, tôi vẫn hiểu giọng nói của bạn khi bạn nói chuyện với tôi.
6. Xin hãy hiểu rằng dù bạn đối xử với tôi thế nào đi nữa, thì tôi cũng sẽ luôn ghi nhớ điều đó.
7. Trước khi đánh tôi, xin bạn nhớ rằng những chiếc răng sắc nhọn của tôi có thể cắn nát tay bạn, nhưng tôi không làm vậy.
8. Trước khi bạn la mắng rằng tôi không nghe lời, cứng đầu hay lười nhác, xin bạn hãy tự ngẫm xem liệu có điều gì khiến tôi khó chịu chăng. Có lẽ, tôi đã ăn nhầm thứ gì đó, tôi bị say nắng hoặc tim tôi đã yếu đi do tuổi tác.
9. Xin hãy chăm sóc tôi lúc tôi già yếu. Bạn cũng sẽ có lúc già yếu mà.
10. Xin hãy luôn bên tôi trong những chuyến đi khó khăn. Xin bạn đừng bao giờ nói rằng: “Tôi không dám chứng kiến điều đó”, “Hãy để chuyện đó xẩy ra khi tôi vắng mặt”. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn với tôi nếu bạn có ở đó.
XIN HÃY NHỚ RẰNG TÔI YÊU BẠN.

translated by le.na1031@gmail.com

Tuesday, December 13, 2011

Letter to my daughter (in the wake of senseless tragedy)Thư mẹ gửi con gái (viết cho con khi nghe một chuyện bi kịch vô nghĩa)


Letter to my daughter (in the wake of senseless tragedy)

Thư mẹ gửi con gái (viết cho con khi nghe một chuyện bi kịch vô nghĩa)

Hello my girl,

I wanted to say hi and tell you how much I miss you and that I hope your classes are going well and that you are having fun too.

Chào con gái yêu quý!

Mẹ muốn nói lời chào con và nói cho con biết mẹ nhớ con biết nhường nào, mẹ hy vọng con của mẹ học hành tiến bộ và còn phải vui chơi nữa.

But I also have to have a mommy moment - bear with me here. I won't take long, and I won't be saying anything I have already said in one form or another, but it is important.

Nhưng mẹ cũng phải có những lúc dạy bảo con như một người mẹ đối với con gái mình chứ – cố mà chịu nghe mẹ nói đây nhé. Mẹ sẽ không dông dài đâu, và mẹ sẽ không đề cập tới bất cứ điều gì mẹ đã từng nói với con lúc này hay lúc khác, và điều mẹ sắp nói đây là điều quan trọng con ạ.

You may or may not have heard about the NJ college student who killed himself last week because his room-mate had posted videotape of him having sex with another guy. A terrible, senseless tragedy.

Con có thể đã nghe hoặc chưa nghe nói về cậu sinh viên trường đại học NJ - đã tự sát tuần trước vì người bạn cùng phòng của cậu ấy đã đưa lên mạng một video clip quay cảnh cậu ấy quan hệ tình dục với một chàng trai khác. Một bi kịch khủng khiếp và vô nghĩa.

My mommy job requires that I remind you of two essential things:

Với vai trò của một người mẹ, mẹ phải nhắc nhở con hai điều cốt yếu sau:

One:

Nothing ruins your life forever. NOTHING.

Two:

Nothing ruins your life forever. NOTHING.

Một:

Không có gì làm hỏng cuộc sống của con mãi mãi. KHÔNG CÓ GÌ.

Hai:

Không có gì làm hỏng cuộc sống của con mãi mãi. KHÔNG CÓ GÌ.

If that young man had only waited a couple of weeks nobody would have cared - he'd have gotten past it. People have short memories - life would have gotten better, much better. His parents and friends? They loved him prior to the tape- they would have loved him afterward too. A few awkward moments and then life goes on.

Giá mà chàng trai trẻ đó chờ đợi chỉ một hai tuần thì sự thể đã khác hẳn sẽ không còn ai quan tâm tới chuyện đó nữa đâu – và cậu ta hẳn sẽ vượt qua nó. Con người vốn mau quên cơ mà – cuộc sống của cậu ấy lẽ ra sẽ tốt hơn, tốt hơn nhiều. Bố mẹ và bạn bè cậu ấy thì sao? Họ yêu cậu ấy trước khi xem cuộn băng và họ vẫn sẽ yêu cậu ấy sau đó nữa. Một vài khoảnh khắc khủng khiếp mà thôi, rồi sau đó cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

But when you are young you don't know that even the awkward moments are fleeting. On this, you just have to trust the old people. Remember when you were really small and cried and cried over something? Well, it didn't last. That's kind of what it's like - awful things happen, you feel like there's a rock in the pit of your stomach, somehow time goes by and it gets better. I promise you, it ALWAYS gets better.

Nhưng khi con còn trẻ con cứ nghĩ làm sao những khoảnh khắc khủng khiếp ấy có thể trôi qua nhanh được. Về điều này, con phải tin cậy những người lớn tuổi. Khi con còn rất nhỏ, con cứ khóc hoài khóc mãi về một chuyện gì đó? Nhưng chuyện đó có kéo dài đâu. Thường thì như thế này – chuyện khủng khiếp xảy ra, rồi con cảm thấy như có một tảng đá nặng trĩu trong lòng con. Nhưng rồi thời gian sẽ trôi qua và mọi việc trở nên tốt đẹp hơn. Mẹ hứa với con, mọi việc sẽ luôn luôn trở nên tốt đẹp hơn.

The students, a girl and boy, who were involved in the taping and posting -- they are being charged with bias crime, invasion of privacy and possibly other things. Their college life is over. They will have to live with this death the rest of their lives-- and their families are devastated. What they did was so wrong- but also so kid-stupid. Not to mention mean. And so their lives will be different forever- but even so- their families will love them and they will have time enough to hopefully live in such a way as to make meaning from their mistake.

Hai sinh viên, một nữ một nam, tham gia vào việc ghi hình và tung lên mạng - đã bị buộc tội, xâm phạm đời tư và có thể các vụ việc khác nữa. Họ sẽ phải chấm dứt việc học đại học. Phần đời còn lại của họ sẽ phải sống chung với bi kịch trên và gia đình họ cũng sẽ đau khổ và suy sụp. Những gì họ đã làm là vô cùng sai trái, ngốc nghếch như trẻ con. Nếu không muốn nói là ti tiện. Và cuộc đời họ sẽ thay đổi mãi mãi nhưng gia đình họ vẫn yêu thương họ và cho họ có đủ thời gian sửa chữa những sai lầm của mình và sống có ý nghĩa hơn.

So, my beautiful girl, never, ever think something is unfixable. NOTHING you do will ever keep us from loving you. NOTHING you do could be so awful you can't get past it.

Vậy nên, con gái xinh đẹp của mẹ ơi, chớ bao giờ nghĩ rằng có điều gì không thể sửa chữa được. Không có điều gì con làm mà khiến cho mẹ không yêu thương con nữa. Không có điều gì kinh khủng mà con không thể vượt qua.

Finally, don't be mean. Don't let other people be mean.

Cuối cùng, Đừng xử tệ với ai. Và cũng đừng để người khác xử tệ.

Stand up for the underdog, protect those who aren't as smart or confident or easygoing as yourself.

Hãy đứng lên vì những kẻ yếu thế, hãy bảo vệ những người thông minh, tự tin, cởi mở như bảo vệ chính con.

Treat people's feelings like fragile little puppies- if you play with them- be gentle.

Hãy nâng niu tình cảm của mọi người giống như những chú cún con nhỏ bé yếu ớt của con, khi con chơi với chúng, hãy hết sức dịu dàng.

I love you so much and I know you really don't need me to tell you this stuff.... but it's my job.

Love and hugs,

Mommy

Mẹ yêu con rất nhiều và mẹ biết con thực sự không cần nghe mẹ nói cho con nghe cái chuyện vớ vẩn này.... Nhưng đây là việc của mẹ phải làm cơ mà.

Gởi con tình yêu và những cái ôm hôn của mẹ,

Mẹ của con




Chuyển ngữ Nguyễn Quang


Monday, December 12, 2011

The Christmas Roses-Hoa hồng trong đêm giáng sinh.



The Christmas Roses

Bobby was getting cold sitting out in his back yard in the snow. Bobby didn't wear boots; he didn't like them and anyway he didn't own any. The thin sneakers he wore had a few holes in them, and they did a poor job of keeping out the cold. Bobby had been in his backyard for about an hour already. And, try as he might, he could not come up with an idea for his mother's Christmas gift. He shook his head as he thought, "This is useless, even if I do come up with an idea, I don't have any money to spend."

Ever since his father had passed away three years ago, the family of five had struggled. It wasn't because his mother didn't care, or try-- there just never seemed to be enough. She worked nights at the hospital, but the small wage that she was earning could only be stretched so far. But what the family lacked in money and material things, they more than made up for in love and family unity.

Bobby had two older and one younger sister, who ran the household in their mother's absence. All three of his sisters had already made beautiful gifts for their mother. Somehow it just wasn't fair. Here it was Christmas Eve already, and he had nothing. Wiping a tear from his eye, Bobby kicked the snow and started to walk down to the street where the shops and stores were. It wasn't easy being six without a father, especially when he needed a man to talk to. Bobby walked from shop to shop, looking into each decorated window. Everything seemed so beautiful and so out of reach.

It was starting to get dark, and Bobby reluctantly turned to walk home when suddenly his eyes caught the glimmer of the setting sun's rays reflecting off of something along the curb. He reached down and discovered a shiny dime. Never before has anyone felt so wealthy as Bobby felt at that moment. As he held his new found treasure, a warmth spread throughout his entire body and he walked into the first store he saw. His excitement quickly turned cold when sales person after salesperson told him that he could not buy anything with only a dime.

Just at that moment, he saw a flower shop and went inside to wait in line. When the shop owner asked if he could help him, Bobby presented the dime and asked if he could buy one flower for his mother's Christmas gift. The shop owner looked at Bobby and his ten cent offering. Then he put his hand on Bobby's shoulder and said to him, "You just wait here and I'll see what I can do for you." As Bobby waited, he looked at the beautiful flowers and even though he was a boy, he could see why mothers and girls liked flowers.

The sound of the door closing as the last customer left jolted Bobby back to reality. All alone in the shop, Bobby began to feel alone and afraid. Suddenly the shop owner came out and moved to the counter. There, before Bobby's eyes, lay twelve long stem, red roses, with leaves of green and tiny white flowers all tied together with a big silver bow. Bobby's heart sank as the owner picked them up and placed them gently into a long white box.

"That will be ten cents young man," the shop owner said reaching out his hand for the dime. Slowly, Bobby moved his hand to give the man his dime. Could this be true? No one else would give him a thing for his dime! Sensing the boy's reluctance, the shop owner added, "I just happened to have some roses on sale for ten cents a dozen. Would you like them?" This time Bobby did not hesitate, and when the man placed the long box into his hands, he knew it was true. Walking out the door that the owner was holding for Bobby, he heard the shop keeper say, "Merry Christmas, son."

As he returned inside, the shop keeper's wife walked out. "Who were you talking to back there, and where are the roses you were fixing?" Staring out the window, and blinking the tears from his own eyes, he replied, "A strange thing happened to me this morning. While I was setting up things to open the shop, I thought I heard a voice telling me to set aside a dozen of my best roses for a special gift. I wasn't sure at the time whether I had lost my mind or what, but I set them aside anyway. Then just a few minutes ago, a little boy came into the shop and wanted to buy a flower for his mother with one small dime.

When I looked at him, I saw myself, many years ago. I too was a poor boy with nothing to buy my mother a Christmas gift. A bearded man, whom I never knew, stopped me on the street and told me that he wanted to give me ten dollars. When I saw that little boy tonight, I knew who that voice was, and I put together a dozen of my very best roses."

The shop owner and his wife hugged each other tightly, and as they stepped out into the bitter cold air, they somehow didn't feel cold at all.

Hoa hồng trong đêm giáng sinh

Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.

Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.

Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.

Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!

Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.

Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.

Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.

“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.

Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.

Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.

Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.

Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.

Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.

“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.

Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.

Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…

Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”

Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.




The Christmas Invitation-Lời mời giáng sinh




The Christmas Invitation

Lời mời giáng sinh

It was the biggest event of the year in the little town of Cornwall – the annual Christmas pageant, starring many of the people of the town. When it came time for casting the various parts, every parent wanted their son or daughter to be included.

Đêm Giáng sinh luôn là đêm được mong đợi nhất ở thị trấn nhỏ Cornwall. Đó là vì năm nào, mọi người cũng tổ chức một đêm hội Giáng sinh và một màn hoạt cảnh của trẻ em khắp thị trấn về câu chuyện nguồn gốc Giáng sinh. Đối với bọn trẻ thì đây là một màn trình diễn lớn và đứa nhóc nào cũng muốn có một vai.

On audition day, it didn’t take long to match every part with just the right person. But then there was Harold. The little guy really wanted a part. But because of his suffering with Down’s Syndrome, the directors kept passing him over. But Harold just kept popping up again, asking for a part.

Chính vì thế nên với Harold là cả một vấn đề. Harold nhất định cũng muốn góp mặt, nhưng nó là một cậu bé rất đơn giản, hay nói thật hơn, Harold chậm chạp và hơi kém phát triển trí tuệ. Những người dựng hoạt cảnh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan - họ biết Harold sẽ rất buồn nếu không được phân vai, vì đây là năm đầu tiên cậu bé đủ tuổi tham gia; nhưng họ cũng sợ rằng Harold sẽ làm tan nát khoảnh khắc tuyệt diệu nhất trong năm của cả thị trấn.

Finally, the directors gave in and gave him what they judged to be a no-risk part – the innkeeper who comes to the door and tells Mary and Joseph the inn is full. It was a part with only one simple line. Little did they know that the stage had been set for the most memorable Christmas pageant they had ever seen.

Cuối cùng, vì Harold năn nỉ ghê quá, họ quyết định cho Harold đóng vai người chủ quán trọ. Vai này sẽ chỉ có một hành động mở cửa và một câu thoại: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Mọi người đều cho rằng một câu đó sẽ chẳng làm ảnh hưởng gì đến hoạt cảnh Giáng sinh cả.

The night of the pageant, you had to get there early just to get a seat. Backstage, the shepherds were putting on their bathrobes, the angels were adjusting their haloes, and everyone was reviewing their lines. The directors were going over Harold’s line with him one more time – “Remember, Harold – ‘I’m sorry, we have no room.’” Slowly, but surely, Harold repeated his line.

Quảng trường lớn của thành phố đông nghẹt người vào đêm Giáng sinh. Sân khấu rất hoành tráng, có vẽ và dựng nhiều hình ảnh, bao gồm cả cánh cửa nhà trọ của Harold. Trước giờ diễn, phía sau sân khấu, chú đạo diễn lo lắng lại gần Harold: "Nào Harold, bây giờ cháu phải nhớ nhé! Khi bạn John lại gần và nói: "Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?" thì cháu sẽ nói...? Cháu sẽ nói gì nào?"

The men of the church had built a set that portrayed Bethlehem in the background, a manger on the right, and the inn on the left. As Act One neared its end, a weary Mary and Joseph trudged up to the inn door, desperately looking for shelter. Joseph knocked on the inn door. Nothing happened. Backstage the front rows could hear the director whispering, “Now, Harold!” The set began to shake as Harold struggled to get the inn door open. Then, standing there in his bathrobe, Harold listened as Joseph begged for a room for his pregnant wife.

Hơi ngập ngừng, rồi Harold cũng đáp: "Cháu sẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Chú đạo diễn gật đầu nhẹ nhõm. Hoạt cảnh diễn ra như mong đợi, với những cô bé mặc váy thiên thần múa hát và được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Cuối cùng, đến vai của bé John cùng một bạn nữ. Họ gõ cửa "nhà trọ". Phía sau sân khấu, chú đạo diễn vội vã nhắc Harold mở cửa. Và xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới: cánh cửa bị kẹt! Tất cả mọi người im lặng chờ đợi. Harold ra sức đẩy cánh cửa. Cuối cùng, dùng hết sức mình, Harold cũng đẩy được cánh cửa ra, và bé John hỏi:

- Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?

Harold said nothing. Again, the backstage whisper - “I’m sorry, we have no room.” Another long pause. Finally, Harold struggled through his line – “I’m sorry . . . we have no room.” Then he slowly closed the door. It was as Mary and Joseph began to turn away that totally unforgettable moment came – the one no one would ever forget. Suddenly, the set started to shake again as Harold again struggled to get the door open. Before the stunned director could get to him, Harold opened the door and ran after the departing Mary and Joseph. And loud enough for people in the basement to hear, Harold shouted - “Wait! Wait! You can stay in MY room!”

Harold sững người lại.

Từ phía sau sân khấu lại vọng lên tiếng nhắc khá to của chú đạo diễn: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi".

Harold lắp bắp: "Xin lỗi... chúng tôi hết chỗ rồi".

Và thêm một tiếng nhắc nữa, Harold lại lấy hết sức đóng cửa lại.

Chú đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Thế là hết vai diễn của Harold và không ai còn phải căng như dây đàn mà hồi hộp nữa.

Nhưng ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng như đã "an bài" thì chợt "cánh cửa nhà trọ" rung lên thêm một lần nữa, rồi... mở bật ra! Harold quay lại sân khấu! Và rồi, trong một khoảnh khắc mà chưa ai kịp biết chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn sẽ không thể quên được, Harold chạy vụt theo bé John, kêu to hết sức có thể: "Đợi đã! Đợi đã! Các bạn có thể nghỉ trong phòng của tớ!".

Little Harold understood exactly what Christmas really means. Luke 2:7, our word for today from the Word of God, says, “There was no room for them in the inn.” But Harold understood that when the Son of God is at your door, you have to make room for Him. Which is something you may have never done. You’ve done Christian things, gone to Christian meetings, believed Christian beliefs, developed a Christian image – but you’ve never really opened the door of your heart to the Savior who died for you. Why not make room for Him today?

Dường như Harold bé nhỏ hiểu ý nghĩa thật sự của Giáng sinh. Làm sao bạn lại không giúp đỡ một người khác khi bạn có thể? Harold đã không chỉ mở cánh cửa để giúp đỡ. Ai có thể trách được Harold khi cậu suýt quên lời thoại nhưng lại luôn nhớ mở cửa trái tim của mình.